Lâm Thiến cũng thật
có bản lĩnh, vốn là lão đại đã đem gã tình nhân kia đánh một trận gần
chết, gân tay gân chân cũng bị phế đi, nhưng cũng không biết Lâm Thiến
đã dùng mánh khóe gì mà khiến lão đại đã tha cho cô ta lần này, lại còn
tiếp tục vững vàng đường đường làm bà chủ.
Sáng sớm thứ hai, Thân Tống Hạo rời giường sớm một chút, tinh thần thoải mái chuẩn bị đi
làm. Anh đến công ty ngồi giải quyết công việc một lát, lúc chín giờ
chợt thư ký đi vào báo đồn cảnh sát cử hai cảnh sát tới, họ nói có
chuyện muốn phối hợp điều tra một chút.
Thân Tống Hạo châm điếu thuốc, liếc mắt nhìn hai nhân viên cảnh sát một già một trẻ: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
Người cảnh sát có tuổi liền hỏi thẳng: "Thân tiên sinh, ngài có biết một phụ nữ có tên là Lâm Thiến không?"
Thân Tống Hạo gật đầu một cái: "Biết."
"Như vậy, ngài cũng biết chuyện cô ấy đã chết rồi sao?" Cảnh sát tiếp tục
nói như thăm dò. Thân Tống Hạo mi tâm nhíu lại, rồi lắc đầu một cái:
"Ngược lại, tôi thật sự không hề hay biết chuyện này."
Anh gẩy tàn thuốc lá, lại hỏi tiếp: "Cô ta chết thế nào?"
"Cảnh sát Câu kiểm tra cho biết, có người đã cố ý cung cấp ma túy cho cô ta,
do hít thuốc quá lượng nên đột tử." Viên cảnh sát lớn tuổi có đôi tròng
mắt giống như lưỡi câu, nhìn chằm chằm thẳng vào Thân Tống Hạo.
"Chẳng lẽ, cảnh sát nghi ngờ tôi chăng?" Hai tay Thân Tống Hạo xòe ra, sắc mặt không thay đổi, ngữ điệu nhẹ nhõm, mở miệng nhạo báng.
"Nghe nói Thân tiên sinh ba tháng trước giao cho ông trùm xã hội đen phía tây thành phố ba trăm vạn."
"Đúng là có chuyện này." Thân Tống Hạo cười một tiếng, "Các ông cũng biết,
chúng tôi làm ăn từ trước đến nay đều cần phải quan hệ tốt với cả hai
phái hắc bạch. Ông ta giúp tôi một chuyện, chút tiền này chẳng qua là
một chút tâm ý của tôi mà thôi. Các ông cũng biết, đã là buôn bán làm
ăn lớn, những đạo lý này là tất yếu, nhất định phải chuẩn bị cho tốt,
không cẩn thận là hỏng việc, bị thua lỗ hoàn toàn!"
"Xin hỏi, ông ta đã giúp Thân tiên sinh việc lớn gì vậy?"
"À, chuyện là như thế này, phu nhân của tôi vừa nhìn thấy đã thích ngay một quán rượu, vừa vặn quán ấy lại nằm trong địa bản do ông ta quản lý, ông ta đã dốc sức giúp đỡ tôi mua được cái quán ấy với giá hời, dĩ nhiên là tôi cũng phải có biểu hiện tỏ lòng đáp lễ, ngài nói có đúng không?"
"Thân tiên sinh, chuyện chắc không phải chỉ có thế chứ? Tôi nghi ngờ ngài đưa tiền cho ông ta, là có ý bảo ông ta đưa cho Lâm tiểu thư dùng một lượng ma túy lớn..."
"Cảnh sát nói chuyện thường rất coi trọng
chứng cớ, ông cũng nói chỉ là nghi ngờ, mà đối với tôi nghi ngờ chỉ vô
dụng. Xin lỗi, tôi còn phải làm việc." Anh nở nụ cười khách khí mà vừa
lạnh nhạt vừa kiên quyết. Hai cảnh sát liếc nhau một cái, bất đắc dĩ
đứng lên. Quả thật, những chuyện này chỉ là suy đoán, chân tướng bọn họ
cả đời cũng không đào ra được.
"Đã quấy rầy ngài, Thân tiên sinh, xin cáo từ."
"Tạm biệt." Thân Tống Hạo nhìn theo thư ký đưa hai người ra ngoài, sự vui vẻ tràn đầy trong đôi mắt đẹp. Chết? Nếu quả thật là chết, chẳng phải là
quá thuận lợi cho cô ta sao?
Anh ngồi trên ghế xoay tròn,
thỉnh thoảng lại ngắm nghía chiếc bút máy trong tay. Chỉ chốc lát sau,
chuông điện thoại trước mặt vang lên đô đô, anh đưa tay nhận, bên tai
truyền đến giọng nói: "Thân tiên sinh, chuyện ngài giao phó chúng tôi đã làm xong, người đàn bà kia hiện tại đã được cải trang giấu kín trên
thuyền hàng, không đầy một tháng, sẽ bị sang tay bán lại cho bên Thái
Lan rồi..."
"Không ai biết cả, ngài cứ yên tâm...yên tâm,
cảnh sát cũng cho là cô ta đã chết... đúng đúng...ở trên cõi đời này từ
nay về sau sẽ không còn người nào có tên là Lâm Thiến..."
"Tôi theo như ước định sẽ chuyển trả nốt nửa số tiền còn lại." Giọng nói của anh không hề lộ ra cảm xúc vui buồn, khuôn mặt cũng chỉ đọng lại vẻ
nghiêm nghị.
"Cảm ơn, cám ơn Thân tiên sinh, ngài yên tâm,
tôi cùng các anh em có chết già cũng sẽ không bao giờ trở về nước, tuyệt không sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngài..."
"Vậy thì
tốt." Anh cúp điện thoại trong nháy mắt, đúng lúc đó Kỳ Chấn đẩy cửa đi
vào, anh nhướng mày liếc Thân Tống Hạo một cái, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Mọi
chuyện đã làm xong?"
Thân Tống Hạo gật đầu: "Những người đó hiệu suất làm việc cũng không tồi."
Kỳ Chấn thở dài một tiếng; "Lâm Thiến nửa đời sau nhất định vô cùng thê thảm."
"Ai bảo cô ta làm tổn thương Nhan Nhan." Thân Tống Hạo không nhanh không
chậm nói một câu, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Chấn cười khẽ: "Nếu có người
định thương tổn Văn Tĩnh của cậu, chắc cậu cũng sẽ làm như vậy chứ."
"Không chỉ như thế, tất nhiên so với cậu còn phải tàn nhẫn gấp trăm lần." Kỳ
Chấn cúi đầu nói, ánh mắt của hai người giao nhau liền nở nụ cười ăn ý.
Sau khi cười xong, Thân Tống Hạo lại lâm vào trầm mặc lần nữa, lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Chấn một cái: " Dạo này bệnh tình của Kaka thế
nào?"
"Nghe Tĩnh nhi nói đã chẩn đoán được đây là triệu
chứng giả dương tính, cũng đã hạ sốt rồi, không sao cả." Nói đến Kaka,
Kỳ Chấn không khỏi liền nghĩ ngay tới Tĩnh nhi cùng Kaka bị tội ngày đó. Anh quả thật không cách nào tưởng tượng được, nếu như không có Kaka ở
đó, nếu như ngày đó người bị làm nhục là Tĩnh nhi, không biết anh có thể nổi điên hay không.
"Kỳ chấn, Kaka chỉ vì Tĩnh nhi và Nhan
Nhan mới trở thành như bây giờ, không kể cô ấy là bạn tốt của Tĩnh nhi
và Nhan Nhan, nếu như không phải như vậy, chúng ta cũng phải chịu trách
nhiệm. Tóm lại, sau này cuộc sống của Kaka cậu cần phải phái
người chiếu cố nhiều hơn, tuyệt đối không thể để cho cô ấy bị bất kỳ một chút tổn
thương cùng ủy khuất lần nữa."
Nghe lời này, dĩ nhiên Kỳ
Chấn gật đầu đáp ứng. Lát sau, anh khẽ dựa vào bàn làm việc nhìn Thân
Tống Hạo cười nói: "Cậu nói xem, mấy anh em chúng ta sao thế nhỉ, thế
nào mà toàn bị thua bởi tay mấy bà vợ là sao?"
"Cậu không
vui vì điều này à?" Thân Tống Hạo châm điếu thuốc tham lam hút một hơi.
Kỳ Chấn nhìn bộ dáng vội vàng, gấp gáp của Thân Tống Hạo không khỏi buồn cười: "Thế nào, bây giờ thuốc lá cũng cai rồi sao?"
"Con
gái bảo bối của tớ, chỉ cần tớ hút thuốc lá nó cũng không để cho ôm, hơn nữa Nhan Nhan cũng không thích." Thân Tống Hạo cũng chỉ hút một hơi rồi bỏ ra, chẳng qua anh quá nghiền thuốc nên mới hít một chút khói.
"Bây giờ thì chẳng cần nói, tớ cũng không nghĩ tới có một ngày mình bị một
phụ nữ ăn sạch sẽ, mà tớ còn cam tâm tình nguyện vui lòng để cô ấy quản
tớ nữa kia."
Thân Tống Hạo ngẩng đầu liếc hắn một cái, cười
rộ lên: "Tớ còn không phải là giống hệt như vậy sao... đúng rồi, tên
khốn A Dương kia, la hét ầm ĩ muốn kết hôn, thật là buồn cười, khi nghe
cậu ta nói muốn kết hôn, làm sao tớ lại cảm thấy giống như nghe nói Bin
Laden là người Trung Quốc vậy, khó mà tin được."
"Này có cái gì mà không tin được, ban đầu cậu liều chết cầu xin không xong lại nhờ cậy truy tìm chị dâu, tớ còn tưởng rằng sao Hoả va vào Trái đất đấy."
Kỳ Chấn cười nói, chỉ chốc lát sau lại trầm mặt: "Mà này, chuyện kia cậu đã điều tra xong chưa vậy?"
Thân Tống Hạo vừa nghe lời này, mi tâm không khỏi nhíu lại, tay đập mạnh trên bàn, cực kỳ phiền não
chửi rủa: " Con mẹ nó chứ, thật kỳ quái, mấy chuyện kia trừ mấy đêm ở
nhà của ba mẹ tớ, hàng ngày tớ chỉ đều cùng với Nhan Nhan mà thôi... tớ
lại không mất trí nhớ một chút nào, làm sao tớ có thể mang thân mình ra
chơi đùa ở bên ngoài chứ."
"Nếu như chị dâu đã nói những dấu hôn ấy không phải cô ấy lưu lại, Hạo tử, tớ nói này, cậu không ngại thì hãy đi điều tra người ở trong nhà của cậu một chút." Kỳ Chấn như có
điều suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng hồi Văn Tĩnh sinh con trai, Thích Dung Dung còn chạy đến nhà mấy lần để nhìn đứa bé, lúc bà ta ôm con trai của anh thì giọng nói lẫn ánh mắt đều rất vui thích, cho đến tận bây giờ
anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
“Ở trong nhà của ba mẹ tớ thì
có thể tra ra cái gì đây, nơi đó trừ ba tớ chỉ còn mẹ tớ..." Thân Tống
Hạo nói tới đây, chợt dừng lại... liệu có phải ... liệu có phải là Thích Dung Dung biết Nhan Nhan không thể sinh con, liền nghĩ ra một ý định
sai lệch gì chăng?
"Kỳ Chấn, mọi việc công ty giao cho cậu giải quyết, tớ đi ra ngoài một chút."
"Cứ yên tâm đi đi, Hạo tử, cậu đừng kích động, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng bình tĩnh một chút."
"Tớ biết rồi." Thân Tống Hạo gật đầu một cái, cầm áo khoác liền đi ra
ngoài. Anh khởi động xe chạy thẳng tới nhà cũ... anh vốn không nên yên
tâm về chuyện đó đối với mẹ mình, cứ tưởng rằng bà đã nhận ra sai lầm,
bây giờ sẽ yên phận... Còn đối với bọn người nhà họ Thân, bọn họ đối xử
trọng nam khinh nữ thì anh có thể cho phép, nhưng nếu như có người có ý
đồ gây tổn thương Nhan Nhan, bất kể là ai, anh cũng sẽ không bỏ qua bọn
họ!
***********
Trong vườn nhà họ Thân.
Thái Minh Tranh có bầu được sáu tháng, bụng vừa tròn vừa lớn, giờ phút này ngồi ở trong phòng khách nhà họ Thân. Cô ta ngồi nhìn giống như lão phật gia,
trái ngược với Thích Dung Dung đang vui sướng hài lòng, trước sau bận
rộn, vừa ninh thuốc bổ, vừa ân cần hỏi cô ta cảm giác như thế nào.
Thái Minh Tranh mặc dù người đẫy đà hơn một chút bởi vì mang thai, nhưng vẻ u sầu đang tràn ngập trong ánh mắt vẫn không hề bớt đi.
Thích Dung Dung thấy vậy không khỏi gấp gáp nói như dỗ dành: "Thôi nào, bà cô nhỏ của tôi, vì sao tinh thần của con lại không tốt như vậy? Tinh thần
của người mẹ không tốt hoặc sa sút, sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển của thai nhi đấy!"
"Bác gái..." Thái Minh Tranh thở dài một
hơi, trái lo phải nghĩ, vẫn nên đem chuyện cô gặp gỡ Thân Tống Hạo và
Hứa Hoan Nhan nói ra thôi.