Cố Diệp móc từ trong túi ra cái hộp nhỏ tùy thân, lấy ra một cây bút chu sa nhỏ, ngồi xổm xuống, vẽ lên mặt đất một cái pháp trận, đem lá bùa đó đặt ở trung tâm trận pháp rồi đứng dậy, lùi về phía sau một bữa, lại vẽ một cái hơi nhỏ hơn một chút.
Đứng dậy, vẽ thêm một cái.
Triệu Bằng Vũ đứng một bên nhìn, phát hiện Cố Diệp vẽ pháp trận theo thứ tự giảm dần, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng đơn giản, khó hiểu hỏi: "Cố Diệp, mày đang làm gì vậy?"
Cố Diệp vẽ xong cái pháp trận cuối cùng, đứng lên, ngoắc ngón tay với cậu.
Triệu Bằng Vũ đi qua, "Cần giúp gì à?"
Cố Diệp kéo tay cậu, tháo một đầu khác của bút chu sa ra, lộ ra cây kim nhỏ.
Triệu Bằng Vũ còn không rõ mình phải làm gì, ngón tay đã tê rần, "Đậu mớ! Mày làm gì vậy?"
Cố Diệp nghiêm trnag giải thích: "Mỗi trận cần một giọt máu, mày cường tráng hơn tao, dương khí chắc chắn nhiều hơn tao, máu mày xài tốt hơn."
Triệu Bằng Vũ nhướng mày, "Tao lại cảm thấy mày chỉ đơn giản là sợ đau thôi."
Cố Diệp bị vạch trần cũng không có ý phản bác, kéo Triệu Bằng Vũ đi nhỏ máu cho pháp trận, mỗi cái một giọt, sau đó đem cậu ta đẩy ra, "Tránh xa một chút, đừng làm vướng tay vướng chân."
Triệu Bằng Vũ nghiến răng, bạn bè kiểu đéo gì vậy?!
Cố Diệp đứng ở pháp trận nhỏ nhất, nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh: "Dương Minh Đại Khoi, Nguyên Cát Văn Xương, Âm Tinh Thái Cực, Thái Thượng Toàn Cơ, nghe lệnh ta, quay về chỗ cũ!"
Cố Diệp vừa dứt lời, chỗ cách nơi này hơn trăm km, một người trung niên đang nằm trên giường ngủ đột nhiên mở mắt, trừng to đôi mắt đậu xanh, không dám tin, bò dậy, mở một cái hộp màu tím trên bàn ra thì thấy trên lá bùa bên trong xuất hiện một tia hắc tuyến, trông mắt phát ra một tia tà ninh hàn quang, lập tức cầm lấy kiếm đồng tiền, hất lá bùa lên, một bên niệm chú, một bên khoa tay múa chân.
Lá bùa theo lời hắn niệm, giống như rau chân vịt hút đủ nước, từ bộng dạng ỉu xìu, nhấy mắt thẳng lên.
Cố Diệp nghiêng đầu, cảm ứng được gì đó, khóe miệng hơi cong lên, lại bước đến phía trước một bước, đứng trong pháp trận tiếp theo, vẽ vài nét chu sa đơn giản, "Phi Cương nhất hấp, vạn quỷ phục tàng, bách quỷ nghe lệnh ta, quay về chỗ cũ!"
Người trung niên lập tức cảm thấy bên người mình âm khí dày đặc, có cảm giác giống như rớt xuống vũng bùn, linh khí càng ngày càng ít, tới hô hấp hắn cũng cảm thấy khó khăn.
Dưới lòng bàn chân, âm phong càng lúc càng mạnh, hắn vội vàng vừa niệm vừa nhảy, đốt một lá thần phù trên tay, đêm tro hòa vào trong nước, nhịn ghê tởm uống hết, cảm giác mới tốt hơn được một chút.
Cố Diệp chép miệng, lại bước thêm một bước, Thất Tinh Đấu Trận, bước sau mạnh hơn bước trước, đi một bước khiến cho đối phương cảm nhận được áp lực, kéo xuống vực sâu tuyệt vọng, đi một bước đập nát ý chí đối phương, chơi cái trò này mới thích.
Triệu Bằng Vũ nhìn Cố Diệp mỗi lần bước lên một bước niệm một câu nghe không hiểu nghĩa, lá bùa màu đỏ như máu kia dần dần biến thành màu vàng, Cố Diệp tới gần, mỗi một bước chân nó đều run rẫy giống như đang sợ hãi, nhìn vô cùng quỷ dị.
Người trung niên mới vừa thở hổn hển, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó trên đỉnh đầu đè ép xuống, hắn cảm thấy trên đó quỷ khí dày đặc, cắn chắc răng, bò đến dưới bàn, lấy ra cây kiếm gỗ đào hắn trân quý đã lâu, dùng hết sức toàn thân đứng lên, lực bên trên ngừng một chút, trong mắt người trung niên lộ ra vẻ vui mừng, hy vọng vừa mới dâng lên, lực đạo kia đột nhiên tăng lên vài lần, tựa như có thứ gì đó nện thẳng xuống, kiếm gỗ đào gãy ra làm hai, người trung niên hét thảm một tiếng, tay phải vặn vẹo mất tự như, đã gãy.
Cố Diệp khóe miệng cong lên, bước chân vẫn như cũ không dừng lại, thẳng đến khi bước tới bước thứ sáu, Cố Diệp dừng lại, nghiên đầu, giống như cảm ứng được gì đó, Triệu Bằng Vũ không dám lên tiếng quấy rầy, sợ Cố Diệp xảy ra chuyện thì không trả lời nỗi với Cố gia.
Cố Diệp ngừng hơn mười giây, đột nhiên cười, "Sống dai đấy, ông đây trước giờ đấu pháp chưa thua lần nào đâu." Cậu nhấc chân, đứng giữa trận pháp cuối cùng, một chân đạp lên lá bùa đó, "Tứ Thánh Du Dịch, Thất Sát Hậu Tùy, Ngũ Đế Thiên Ma, Bát Động Quy Y.
Thiên Quan Địa Trục, Thiên Binh Địa Binh, nghe lệnh ta, quay về chỗ cũ, tru sát!"
Hai chứ cuối cùng phát ra, toàn bộ đại sảnh phất lên một trậm âm phong, đã qua giờ Ngọ nhưng Triệu Bằng Vũ và dì Vương đang đứng xem lại cảm giác được một luồng ác hàn.
Cố Diệp lẳng lặng đứng đó, tóc bay không cần gió, một đôi con ngươi đen nhánh, ẩn theo còn tia đắc ý cười nhạt, cùng với gương mặt tinh xảo đó, tựa như ác quỷ nào đó giáng thế, không hiểu sao có chút tà khí.
Người trung niên hạ chút trực tiếp hộc máu ngã xuống đất, tứ chi vặn vẹo mất tự nhiên, đã gãy thành mấy khúc, hắn nhìn lá bùa, kinh hãi phun thêm hai ngụm máu, hai mắt vừa trợn trừng, hôn mê bất tỉnh.
Cố Diệp nhặt lá bùa lên, cầm bật lửa trên bàn, đốt, dặn dò dì Vương còn đang ở trong trạng thái kiếp sợ, "Mấy ngày nay người trong gia đình tốt nhất đừng ra khỏi nhà, nghe một ít Kinh Kim Cương, tiền còn thiếu, chờ dì có tiền thì đưa con cũng được."
Cố Diệp kêu Triệu Bằng Vũ, "Xong rồi, đi ăn ngon, cho mày ăn canh rùa, bổ thân."
Triệu Bằng Vũ phản ứng lại, chạy tới, tay bóp chặt cổ Cố Diệp, "Tao không có mảnh mai như vậy!"
"Vậy từ nay về sau mày đi trảm yêu trừ ma với tao, làm kho máu di động của tạo không?"
"Đừng có tưởng bở! Vậy là giải quyết xong hết rồi hả?"
Cố Diệp liếc mắt nhìn dì Vương một cái, "Còn lại, chỉ có thể do dì ấy tự giải quyết.
Có lẽ người bạn kia chỉ là thích cuộc sống của dì, muốn trộm vận may, không ngờ lại tìm ngay một tên thuật sĩ ngoan độc, đối phương muốn lấy mạng cả nhà dì Vương, không cho người thứ hai biết tới khi xogn việc."
"Tên thuật sĩ đó, bây giờ sao rồi?"
Cố Diệp nhún vai, "Không quan trọng."
Triệu Bằng Vũ câm nín, không quan trọng là cái đéo gì?
Hai người vừa vào thang máy thì đúng lúc gặp được một cô gái khoảng hai mươi tuổi đeo cặp về nhà, Triệu Bằng Vũ nhe răng vui vẻ, "Á ~ Bà chị năm nhất về rồi hả?"
Cô gái tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, thầm mắng một câu "Thằng nhóc lông bông", vung ba lô trên vai, chút nữa trúng mặt Triệu Bằng Vũ, đặc biệt có cá tính, bước đi.
Triệu Bằng Vũ xấu hổ, "Tính tình vẫn khó chịu như xưa!"
Cố Diệp nhướng mày, "Con gái dì Vương à?"
Triệu Bằng Vũ buông tay, "Đúng vậy, tao quên mất ngày xưa làm sao mà đắc tội với chị ấy, lúc nào cũng kêu tao là thằng nhóc lông bông."
Cố Diệp cười, "Không chừng ngày xưa mày nghịch ngợm, làm chuyện khốn nạn gì đó rồi quên luôn."
Triệu Bằng Vũ gãi đầu, có chút đau lòng.
Hàng Tư Vấn gõ cửa, dì Vương vừa mới tỉnh lại sau sợ hãi, mở cửa thấy con gái về, kinh ngạc hỏi: "Sao con về nhanh vậy? Không đi bệnh viện sao?"
"Vòng đường hướng Đông nên gần nhà.
Ba gọi điện thoại cho con, nói ba không có việc gì, chỉ là gãy xương tay, con về gặp mẹ trước."
Dì Vương nhìn mặt con gái cũng khó coi, quan tâm hỏi: "Mặt con sau vậy? Bệnh hả?"
Nhắc tới việc này, Hàng Tư Vấn nghĩ lại mà sợ, ôm cổ mẹ mình, "Chút xíu nữa mẹ không còn con gái rồi, may là con nghe lời mẹ nói, đúng rồi, thầy đó đâu rồi? Con phải chào ông ấy."
"Thầy đi rồi, tính ra con hẳn gặp ở cửa thang máy chớ."
"Con chỉ thấy thằng nhóc lông bông Triệu Bằng Vũ dụ dỗ một cậu đẹp trai."
Dì Vương bất đắc dĩ, "Cậu đẹp trai đó chính là thầy con muốn tìm."
Hàng Tư Vấn sợ hãi làm rớt cả túi, "Mặt nhỏ ghê! Thụ chắc!!"
Dì Vương bất đắc dĩ, con gái thời nay chú ý chỗ nào vậy? Con trai tuổi này đều cao, đều gầy mà.
Hai mẹ con đến bệnh viện thăm chú Hàng, xác định không có biến chứng xấu khác, dì Vương gọi tài xế, trực tiếp đi đến một tiệm hoa.
Vào cửa tiệm hoa, dì Vương thuận tay đóng cửa lại, bà chủ tiệm là người phụ nữ đẹp mang chút cổ điển, dáng người mảnh khảnh, mặc bộ bộ