Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp đã sớm rửa mặt, đem cặp sách và hành lý đã chuẩn bị xong từ trước đặt ở đại sảnh rồi mới đi ăn sáng.
Bữa sáng lần này không phải "mỳ sợi 100 điểm" mà là sủi cảo.
Dựa theo cách nói của Cố phu nhân, "Ly gia sủi cảo hồi gia diên, cái này là bánh cút, ăn xong hai đứa cút đi.*"
* Dịch tối nghĩa theo QT "Rời nhà sủi cảo về nhà mặt, đây là cút đi bao, ăn khiến cho hai ngươi cút đi."
Cố Diệp lén lút nhìn trong chén em trai, rồi nhìn lại chén của mình, giống như đối lập vậy.
Cố phu nhân căng thẳng trong lòng, sợ Cố Diệp nói mấy lời vô nghĩa như "Sủi cảo trong chén em con bự hơn của con", làm cho Cố Đức Thành và thằng cả thằng hai không thoải mái.
Cố Diệp nhìn sắc mặt của bà, cười tủm tỉm đem chén của thằng em kéo đến bên mình, đem chén của mình đưa cho nhóc, "Mẹ bất công, sủi cảo trong chén chú mở miệng hết kìa."
Cố Dương chớp mắt, thật sự tin, "Phải không? Mẹ, sao mẹ chỉ thương anh không thương con?"
Khóe miệng Cố phu nhân nhịn không được kéo lên trên, ghét bỏ nói: "Tại anh mày học giỏi hơn mày, cái thằng con ngu ngốc này, ăn nhiều cũng không thêm được tí đầu óc nào."
Vẻ mặt Cố Dương ngơ ngác, "Mẹ ruột, mẹ thật sự là mẹ ruột mà."
Cố phu nhân hạnh phúc cho thằng con ruột một nụ cười lạnh.
Mới vừa ăn cơm no, người làm ôm một cái hộp gấm dài đi vào phòng bếp, "Cậu ba, vừa rồi có một phụ nữ trung niên tặng quà cho cậu."
Cố Diệp lau miệng, nhận lấy cái hộp trong ánh mắt nghi hoặc của cả nhà, đặc biệt là ánh mắt chăm chú của ba, lén lút mở ra một khe hở, sau khi thấy rõ bên trong là gì, lập tức đóng lại.
"Mẹ, tặng mẹ quà Ngày của Mẹ nè." Cố Diệp đem hộp đưa ngay cho Cố phu nhân, cười nói: "Về phòng hãy xem, không thôi bị ba cướp đó."
Cố phu nhân cao hứng cầm lấy, tránh ánh mắt dòm ngó, sắc mặt hơi mờ mịt, sau đó lập tức vui vẻ, gắt gao ôm vào trong ngực, "Quà này mẹ nhận, con sẽ không lấy lại chớ?"
Cố Diệp đau lòng, vẫn là phải giữ nụ cười, "Không đâu."
Bên trong là thẻ ngân hàng dì Vương đưa tới, cũng không biết lấy tiền từ đâu để đem phần tiền còn nợ trả lại cho cậu.
Nhưng mà có một cái hố, vậy mà còn có một lá cờ thưởng! Ông già bà cả nhà cậu nhìn thấy cờ thưởng chắc chắn huyết áp sẽ tăng vòn vọt, bây giờ còn muốn không cho cậu xem bói, muốn tống cậu ra nước ngoài, thời điểm mấu chốt này, cậu sao dám lấy ra xem?!
Cố Diệp vô cùng đau lòng kéo vali đi học, Cố phu nhân vui vẻ tiễn cậu lên xe, dặn dò cậu nhớ phải chiếu cố bản thân, không được cảm mạo, không được gầy ~ đứa nào là con ruột, đã sớm quăng ra chuồng gà rồi.
Cố Diệp ngồi trên xe lắc đầu, phụ nữ tham tiền, thật đáng sợ mà!
_____
Về tới trường học, đề tài tất cả mọi người quan tâm chính là đăng ký trường học nào, người có quan hệ tốt suốt ba năm tụ tập lại với nhau bàn luận xem nguyện vọng 1 là trường nào, nguyện vọng 2 là gì, tại sao, giống như một phòng vịt con, không ai rãnh rỗi.
Lớp trưởng đứng lên hô một tiếng: "Các bạn ới, thầy Vu kêu nộp giấy đăng ký nguyện vọng! Nộp cho tôi nè!"
Hạ Tường lấy phiếu đăng kí của bản thân ra, đi tới cạnh Cố Diệp, "Ông đã quyết định được học trường nào chưa?"
Cố Diệp đem phiếu của mình ra cho cậu ta xem, "Đại học Đệ Nhất Đế Đô" đặc biệt chỉnh tề, tình yêu đối với nó thiệt là sâu sắc.
Triệu Bằng Vũ ló mặt qua nhìn, "Đậu má! Đó là trường số một cả nước đó, thi đậu là có thể quang tông diệu tổ, tại điểm quá cao mà." Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, không có người tới gần bọn họ, mới nhỏ giọng hỏi: "Điều kiện của hai ông như vậy, không đi du học à?"
Cố Diệp nhỏ giọng nói: "Không đi, chỗ này có nhiều kẻ lắm tiền, xem bói kiếm tiền."
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đều hết chỗ nói rồi, lý do này quả là khiến người ta câm nín, "Lỡ như không đậu thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì tao dẫn thằng em tao xuống dưới cầu vượt bày sạp, các vị kim chủ ba ba nhớ phải chiếu cố chuyện làm ăn của em nha."
Hạ Tường cầm viết trên bàn Cố Diệp, đem nguyện vọng 1 còn để trống viết xuống: Đại học Đệ Nhất Đế Đô, "Tôi tin ông, nhất định có thể làm được, cạnh tranh một chút đi."
Khóe miệng Cố Diệp cong lên một cái, tên Hạ Tường này, thật sự rất mâu thuẫn, bên ngoài nhát gan lại rất không có chủ kiến nhưng đến khi gặp chuyện lại không chút hoang mang.
Nhìn lại Triệu Bằng Vũ, 3 nguyện vọng đều chưa điền, xem ra chưa biết đi nơi nào.
Triệu Bằng Vũ do dự một chút, nhận cây viết trong tay Hạ Tường, vẻ mặt trấn định đem nguyện vọng 1 viết thành: Đại học Đệ Nhất Đế Đô.
Lớp trưởng chạy lại định hỏi Triệu Bằng Vũ đã viết xong chưa thì nhìn thấy nguyện vọng của cậu, trừng to mắt rồi liếc cậu một cái, ánh mắt tựa như: Cái thành tích có sức chiến đấu bằng 5 như cọng bún của cậu, bộ điên rồi hả?
Triệu Bằng Vũ tùy tiện cười hai tiếng, "Làm người nhất định phải có ước mơ, lỡ đâu thành sự thật rồi sao?"
Cố Diệp nhìn kỹ ánh mặt của Triệu Bằng Vũ, mỉm cười vô vai cậu ta, "Học bù đi, kỳ thi tháng trước tăng 500 hạng, tháng này phải tăng được 800, xếp hạng top 300 toàn khối.
Lần thi tháng cuối cùng, top 50, đến lúc thi đại học liền không chênh lệch lắm."
Triệu Bằng Vũ xua tay, không nói chữ nào, quay về tiếp tục nhai tài liệu học tập.
Lúc giữa trưa, thầy Vu gọi Cố Diệp vào văn phòng, "Nguyện vong 1 không có vấn đề gì, sao nguyện vọng 2 nguyện vọng 3 em không đổi sang một trường khác?"
Vẻ mặt Cố Diệp kiên trì, "Dạ, không đổi."
"Tự tin như vậy?"
"Không phải là tự tin mà là muốn cắt đứt đường lui của chính mình."
Thầy Vu chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy, "Tại sao?"
Cố Diệp lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Bởi vì ở gần nhà."
Khóe miệng thầy Vu giật giật, lựa lời khuyên nhủ: "Sau này sửa lại nguyện vọng 1 cũng không trễ, thầy chỉ muốn tốt cho em."
Cố Diệp gật đầu, "Em hiểu, nhưng mà em không muốn học trường khác."
"Vậy thì thôi, em về đi." Thầy Vu chờ Cố Diệp đi rồi, gửi tin nhắn cho phụ huynh cậu: "Con trai nhà mình đăng ký ba nguyện vọng giống nhau, phụ huynh có biết không?"
Cố Đức Thành nhận được tin nhắn WeChat này, thật sự do sự có nên sửa nguyện vọng của Cố Diệp lại hay không.
Làm ba, chỉ cần là điều tốt cho con, ông không ngại làm người xấu, khiến Cố Diệp hận ông.
Cuộc đời ông còn sống được bao năm nữa? Còn nhân sinh của Cố Diệp, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Trong thời điểm ông đang do dự, Cố phu nhân lắc đầu với ông, khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, con trai mình vất vả lắm mới sống giống một người bình thường, ông chiều theo ý con đi, còn muốn con sau này khai hoang mở đất cho ông à? Nhà mình có tiền, đủ tiền nuôi nó cả đời.
Còn nữa, ông tiễn nó đi năm năm ba năm, có thể cả đời không cho con về à?"
Cố phu nhân do dự một chút, vẫn là quyết tâm, đem thẻ ngân hàng Cố Diệp đưa cho bà ra, đặt trên bàn Cố Đức Thành, "Hôm sau ngày được nghỉ, thằng ba ra khỏi nhà, cứu một nhà bốn người.
Người ta gửi thư cảm tạ còn có thù lao, em xem một chút, bên trong có 180 vạn.
Con ở trường gọi điện thoại cho em, dặn em quyên góp cho tổ chức từ thiện một nửa, tích phúc cho anh.
Còn lại cho em, làm quà tặng nhân Ngày của Mẹ." Nói tới đây, Cố phu nhân một bên đau lòng, một bên cảm động rơi nước mắt, "Con trai làm việc tốt, làm gì có chuyện ông trời báo ứng.
Em nuôi nó lớn tới vậy, bộ em dễ dàng lắm sao? Anh nói tiễn đi là tiễn, không nghĩ tới tâm tình của người mẹ như em.
Ai cũng nói em là mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng, con đi rồi, không biết người khác còn nói gì em nữa, chắc là nói em chướng mắt con quá."
Càng nói càng ủy khuất, Cố phu nhân vốn dĩ có chút diễn trong đó vì bản thân mình nên cố giữ Cố Diệp ở lại, không nghĩ tới nói mấy câu lại xúc động, càng khóc càng ủy khuất.
Mẹ kế không dễ làm, nuôi con càng không dễ dàng, thời điểm bà nuôi nấng Cố Diệp cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không có một chút kinh nghiệm.
Thân thể Cố Diệp lại yếu, bà sợ bà làm không tốt điểm nào đó, nuôi con không tốt làm người Cố gia không vui.
Kết quả là nuôi đến nỗi bà một chút quyền lên tiếng cũng không có.
Cố phu nhân vừa khóc, Cố Đức Thành cũng đau lòng, nghĩ đến gương mặt tươi cười của Cố Diệp, mềm lòng, "Được được được, không bắt nó đi, nghe theo lời mẹ con bà.
Bà có quyền lên tiếng, tôi cũng chưa nói không cho bà có ý kiến."
Cố phu nhân khóc đỏ mắt hồng mũi, bắt đầu cậy sủng mà kiêu, dở tí tính tình, "Vậy anh giữ nguyện vọng của con lại!"
"Giữ giữ giữ!" Cố Đức Thành không có biện pháp với bà, lập tức gọi điện thoại cho thầy Vu, "Nguyện vọng 1 không đổi, nguyện vọng 2 đổi thành Đại học khoa học Hoa Hạ, nguyện vọng 3 đổi thành Đại học Nhân Dân Hoa Hạ."
Hai trường này có thể nằm trong top 5 cả nước, trong bản xếp hạng các trường trên toàn thế giới cũng rất có tiếng, hơn nữa, đều ở phương bắc, cách đế đô tương đối gần, thõa mãn nguyện vọng thích về nhà là về của Cố Diệp.
Thầy Vu sửa nguyện vọng của Cố Diệp, nói lại với cậu, "Đây là ý của ba em, thời điểm điền nguyện vọng trên mạng, em viết theo cái này, không thể viết ba cái giống nhau."
Cố Diệp híp mắt nhìn, vui vẻ nâng phiếu nguyện vọng nâng cao, "Cảm ơn thầy, cảm ơn mẹ nhỏ! Thắng rồi!"
Thầy Vu: "......"
Không hiểu nổi thằng bé này muốn gì nữa.
Giai đoạn kế tiếp, tất cả mọi người học như điên, Cố Diệp cũng cảm nhận được áp lực, đem chuyện khác ném ra sau đàu, vì đậu Đại học Đệ Nhất Đế Đô gần nhà, liều mạng học.
Hạ Tường thì đừng nói nữa, Cố Diệp đi chỗ nào cậu đi chỗ đó, vì không muốn llafm bạn với quỷ, liều mạng học.
Triệu Bằng Vũ cũng phát điên, cậu kém quá nhiều, càng phải học bù nhiều hơn, bóng cũng không chơi, mỗi đêm chỉ ngủ năm tiếng, sau khi tắt đèn lại cầm đèn pin học, tư liệu anh Cố Diệp đưa, thật sự có tác dụng, mấy ngày cày xong một quyển.
Điều khiến mọi người khiếp sợ chính là giảng đề cho Triệu Bằng Vũ, cậu sẽ từ một suy ra ba, cùng dạng bài đó làm thành hai cách, thành tích tăng như hỏa tiễn, đầu óc thông mình khiến cho rất nhiều học sinh ghen ghét đỏ mắt.
Thầy cô các môn đều muốn đánh cậu, em thông minh như vậy vì sao trước kia không chịu học hả? Chỉ số thông minh của em dùng ở chỗ nào hết rồi?!
Cố Diệp thay Triệu Bằng Vũ trả lời, "Dùng để phạm nhị thượng* hết rồi ạ."
* Phạm nhị thượng: không hiểu, bé không hiểu.
Triệu Bằng Vũ không có chút sức phản kháng nào.
Rốt cuộc lết đến cuối tháng, Triệu Bằng Vũ gầy xuống vài can, thành tích thi tháng làm khiếp sợ toàn bộ trường học, thật sự giống lời Cố Diệp nói, một hơi tăng 800 hạng, vào top 300 toàn khối.
Cứ như vậy, hai tháng điên cuồng cuối cùng kết thúc, cày đến trước đêm thi đại học, tập thể lớp 12 được nghỉ một ngày.
Về nhà lấy chút đồ, chiều hôm sau trở lại trường, đi nhận trường thi trước.
Thời điểm Cố Diệp về đến nhà, anh cả lại ra nước ngoài, anh hai trở về công ty, trong nhà yên tĩnh, Cố Diệp nằm xuống liền ngủ, ngủ suốt mười hai tiếng đồ hồ mới bị Cố phu nhân kêu dậy uống chén canh.
Nhìn thời gian, đã 10 giờ tối, Cố Diệp nhìn sắc trời bên ngoài, lo lắng hỏi: "Ba con đâu? Giờ này sao còn chưa về nữa?"
Nhắc tới chuyện này, Cố phu nhân liền tức giận, đau lòng oán hận: "Bận rồi, tối hôm nay có tiệc rượu, lớn tuổi vậy rồi còn uống uống, huyết áp như trói trên khí cầu, chỉ lên không có xuống."
Cố Diệp nhăn mày, "Mẹ cho con địa chỉ, để con đi đón ba, đừng để ba uống nhiều quá."
Trong giới kinh doanh này, lấy thực lực kinh tế để luận bối phận, tiền nhiều chính là đại ca, ba Cố đi đến chỗ nào cũng có người nịnh hót.
Người ta dù gì cũng tới rồi không cho tí mặt mũi cũng không được, uống với mỗi người một ly, mấy chục người là đủ khiến ông uống tới hôn mê.
Một người ông chủ xí nghiệp trung niên gặp ông, cùng ông hàn thuyên, "Ngài Cố không chỉ có bản lĩnh mà gia giáo cũng rất tốt, hai con trai lớn đều là nhân trung long phượng cũng không cần phải tự mình nói ra, nghe nói con thứ ba đứng đầu ở trường, còn bái được một người thầy rất lợi hại, cứu được không ít người."
Cố Đức Thành rất thích nghe người khác khen con của ông nên mừng rỡ trốn ở chỗ này tâm sự, uống ít mấy ly, đang nói, bỗng có thanh âm trào phúng đâm thẳng tới hỏi: "Có thể mời cậu ba Cố gia tới tính mấy quẻ xem làm sao để phòng tiểu nhân không?"
Cố Đức Thành không cần quay đầu lại cũng biết đó là Lý Thắng Khải, hiện tại toàn bộ Lý gia bị ông chỉnh thành một cái vỏ rỗng, cũng không biết hắn ta đào dũng khí ở đâu ra còn dám ở chỗ này khiêu khích ông.
Cố Đức Thành lạnh mặt, dùng tư thái của kẻ thắng từ trên cao nhìn xuống nói: "Muốn phòng tiểu nhân thì chỉ cần cậu ra cửa che mặt lại là được."
Mới đầu Lý Thắng Khải không nghe rõ ý tứ của Cố Đức Thành, người bên cạnh Cố Đức Thành thiếu chút nữa cười ra tiếng, ý tứ của Cố tổng là, Lý Thắng Khải là tiểu nhân, hắn ra đường che mặt lại thì người khác sẽ đề phòng hắn.
Lý Thắng Khải sau khi suy nghĩ lại, đen mặt thấp giọng mắng một câu, đối với thái độ "khoe khoang" con trai này của Cố Đức Thành khịt mũi coi thường, "Cũng không biết ông thầy nào giỏi giang như vậy, tới thằng ngu cũng có thể dạy thành lợi hại!"
Cố Đức Thành nghe rõ, sắc mặt lập tức lạnh xuống, đang muốn phát giận, một thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt nói: "Ngài Lý bây giờ có thời gian quan tâm con cái Cố gia được nuôi dạy như thế nào, chi bằng tự quan tâm chính mình đi."
Mọi người nghe được thành âm này, trong lòng cả kinh, tất cả quay