Trong phòng bệnh, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mang mắt kính, khí chat thoạt nhìn rất văn nhã ngồi ở mép giường Giải Thừa, sắc mặt nhu hòa khuyên: "Sư đệ, trở về Hội Huyền Thuật Học đi, sư phụ đi rồi, chú cũng đi, bên cạnh anh cũng không còn người tri âm nào nữa."
Giải Thừa đơ mặt chơi game, vì điện thoại bị quăng nứt nên đánh không mượt nữa, cậu tức giận vỗ vỗ điện thoại, không kiên nhẫn nói: "Mấy người tới với anh không phải đều là tâm phúc hết à?"
"Vẫn không thân bằng sư huynh đệ, chú lớn lên dưới mắt anh mà."
Giải Thừa cũng không ngẩng đầu lên, "Chúng ta đều lớn lên dưới mắt của sư phụ, đều là cô nhi do sư phụ nuôi, tuổi ông ấy lớn rồi, bên cạnh không thể không có người chăm sóc."
Cảnh Liên Trung chậc một tiếng, bất mãn nói: "Lời nói này của chú, anh cũng không nói là không dưỡng lão cho lão nhân gia, hôm qua anh qua thăm ông, ông tức giận, không muốn gặp." Hắn nói, biểu tình ngày càng cô đơn.
Giải Thừa ngước mắt, cười lạnh một cái, lần đầu tiên cậu cảm thấy sư huynh giả mù sa mưa như vậy, nhiều năm vậy rồi, nhìn hắn biến thành như thế, trong lòng cũng khó chịu lắm, "Sư huynh, nếu anh thật sự không muốn sư phụ nhọc lòng thì anh giải tán cái học hội này đi, mấy năm nay anh làm gì, chúng ta đều biết cả.
Cái học hội này vốn là muốn để cho bạn bè Giới Huyền Thuật tụ hội bên nhau, mọi người kết giao bạn bè, cùng nhau học tập huyền thuật, thời điểm trừ ác cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Giờ thì sao? Tổ đội không thể tự do, cấp trên các người chỉ xuống, làm cái gì cũng phải dựa theo quy củ của các người.
Tôi không thể hiểu được, không quy củ trở thành phạm luật, tới nỗi group chat còn có quy định, các người không thể quá đáng như thế, bây giờ cái gì cũng phải nghe các người hết hả?! À! Các gia các phái đều khác nhau, cứ như vậy truyền xuống, phải có bao nhiêu đạo thuật bị thất truyền? Anh muốn thống nhất Huyền Thuật Giới làm đại ca à?"
"Chú nói bậy gì đó?" Cảnh Liên trung bị nói tới mặt đổi sắc, "Nếu anh mặc kệ sẽ có người lợi dụng huyền thuật hại người, trước kia dùng huyền thuật giết người còn ít sao? Chúng ta lập ra quy củ cho người mới, không thể học cấm thuật, phải học những thứ chính thống đều vì muốn bảo hộ bá tánh."
Giải Thừa ha hả hai tiếng, bị lời giải thích đạo mạo này làm cho lòng hoàn toàn lạnh lẽ, "Anh thật dụng tâm lương khổ quá đi."
Cảnh Liên Trung lạnh mặt xuống, mất kiên nhẫn, "Chú đừng cáu kỉnh nữa, trở về với anh, nơi đó chúng ta có bác sĩ, chuyên môn trị loại tổn thương này."
"Anh muốn dẫn tôi về, tôi biết vì lý do gì," Giải Thừa ngừng tay, xụ mặt nói: "Mấy người trẻ tuổi thân với tôi rời khỏi nhiều lắm phải không? Thật sự không phải tôi làm gì sau lưng cả, mà là do người trẻ đều không muốn chơi với anh.
Sư huynh, anh muốn làm gì thì làm đi, sư phụ từ bỏ rồi, xảy ra chuyện gì nữa ông ấy không dọn cho anh nữa đâu."
Sắc mặt Cảnh Liên Trung ngày càng khó coi, cũng bắt đầu tức giận, "Chú thật sự không muốn về?"
Giải Thừa nằm trên giường, "Bạn tôi tìm bệnh viện tư nhân cao cấp như vậy, còn đóng luôn tiền viện phí, ở phòng bệnh một người, một ngày ba bữa có người đem cơm cho ăn, còn có chị y tá xinh đẹp chăm sóc tôi, sao tôi lại muốn về với anh hả? Tôi lại không phải thằng ngu!"
"Được! Chú không về với anh, đi lêu lổng với thứ không đứng đắn, lão Lý!"
Người ngoài cửa nghe tiếng gọi này, nhanh chóng đẩy của ra: "Nói xong rồi à?"
Cảnh Liên Trung lạnh mặt, "Đem thằng oắt con không nghe lời này về cho tôi!"
Hai người ở cửa liếc nhau, không thể không vào kéo Giải Thừa, "Cậu nghe lời đại sư huynh cậu đi, đừng cáu kỉnh nữa, về với chúng tôi."
"Sao tôi phải về với mấy người? Tôi rời học hội rồi!" Giải Thừa cố chấp, cơn giận phút chốc kéo tới, ngày thường cà lơ phất phơ nhưng vừa lật mặt thì chín trâu cũng kéo không được cậu, cậu nắm chặt ván giường, nhấc chân lên đá người, "Hôm nay hoặc là mấy người rinh xác tôi về hoặc là mấy người cút xéo hết cho tôi, tôi đã nói không về là không về! Sư phụ ông ấy không về thì tôi vĩnh viễn không về!"
"Ây da! Mấy người đừng đụng tới cậu ấy!" Lúc này y tá luôn đứng kế bên nhìn trộm chạy vào, đẩy một người đàn ông đang động thủ ra, tức giận nói: "Các người làm gì vậy? Người bệnh còn chưa khỏe đâu, cậu ta bị nứt xương, mấy người mạnh tay như vậy nếu gãy xương thì làm sao bây giờ?"
Người đàn ông họ Lý mất kiên nhẫn đẩy y tá một cái, "Đây là chuyện nhà chúng tôi, cô tránh ra."
Đàn ông sức dài vai rộng còn y tá thì gầy gò, bị đẩy một cái liền loạng choạng, đùi va vào chân bàn bên cạnh, đau đến đỏ cả vành mắt.
Giải Thừa lập tức tức giận, trên giường đứng dậy, móc cây roi dưới gối ra.
Cảnh Liên Trung tức giận vỗ bàn, "Chú mốn động thủ với tôi ư? Phản rồi!"
"Động thủ với ông thì thế nào? Tôi xem hôm nay ai dám đem cậu ta đi?"
Ở cửa đột nhiên vang lên một câu nói lạnh căm, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, ánh mắt Cảnh Liên Trung trầm xuống, "Cố Diệp?"
"Hội trưởng Cảnh xem ra là đã tra xét tư liệu về tôi, biết tôi là ai rồi, chẳng lẽ sư huynh tôi báo mộng cho thứ phế vật như ông trước hả?" Miệng lưỡi Cố Diệp sắc bén, đối phương không thích nghe gì thì cậu nói cái nấy, quả nhiên, vừa nghe đến "sư huynh", biểu tình của Cảnh Liên Trung phức tạp để cực điểm.
Sau khi tiến vào, Cố Diệp nhìn y tá, ôn nhu nói: "Chị ra ngoài trước đi, cũng đừng bực tức nha, coi như bị chó cắn một cái, thứ khốn nạn không biết thương hương tiếc ngọc gì hết."
Người đứng sau Cảnh Liên Trung tức giận hỏi: "Mày nói ai là chó?"
"Thằng nào trả lời thì nói thằng đó." Cố Diệp đỡ Giải Thừa nằm xuống, "Bị thương còn dám nhảy nhót, nằm xuống cho tôi, ông nằm một ngày tốn bao nhiêu tiền có biết hông?"
Vừa rồi Giải Thừa bị bọn họ đụng đến xương sườn, bây giờ đau đến mức mặt mày không còn giọt máu, bất quá nhìn thấy Cố Diệp đến, trên mặt rốt cuộc cũng đã có nụ cười, cứng miệng nằm xuống.
Sắc mặt Cảnh Liên Trung càng khó nhìn hơn, sư đệ của hắn vậy mà lại chơi chung với sư đệ của Cố Diệp!
Cố Diệp ngước mắt, "Thế nào? Ban ngày ban mặt, mấy người muốn bắt cóc hả?"
Cảnh Liên Trung nheo mắt, bình thản nói: "Giải Thừa là sư đệ của tôi, sao lại gọi là bắt cóc?"
Cố Diệp trào phúng nhìn ông ta, "Nghe nói ông nhìn cậu ta lớn lên, nếu thật sự ông đối xử tốt với cậu ấy, sao lại không màng sống chết của cậu ấy? Miệng nam mô bụng bồ dao găm!"
Người đứng sau Cảnh Liên Trung trở mặt, "Sau mày lại chửi người ta?"
"Mắng các người thì sao? Tôi còn muốn báo cảnh sát bắt hết mấy người luôn!" Cố Diệp đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn ba người đối diện, "Mấy người biết bệnh viện này của ai không? Chủ tịch của bệnh viện này là trưởng nữ của Úc lão, nghĩ thử xem, mấy người muốn bắt cóc bệnh nhân thì Úc gia tha cho mấy người à? Ba chồng của bà Úc vừa qua đời hai năm trước, ngày xưa ông ấy là lão hồng quân, mấy người không qua nổi Triệu gia đâu, không sợ lão gia tử nửa đêm dẫn đàn em diệt hết mấy tên bại hoại cặn bả các người à?"
"Mày!"
"Đứa con nít như mày thì biết cái gì!"
Ba người đều bị Cố Diệp nhanh mồm dẻo miệng chọc tức đỏ mặt, một câu giảo biện cũng không nói được, bọn họ xác thật không dám đắc tội với Úc gia và Triệu gia.
Hội Huyền Thuật Học nói cho cùng cũng là do tư nhân thành lập, giới này vốn đã ít người, phần lớn là không gia không nghiệp.
Hào môn thế gia đều có quan hệ rắc rối phức tạp, còn có thực lực kinh tế thâm hậu, nếu đối đầu với hào môn, hậu quả không biết ra sao đâu?
Lúc này, y tá mở cửa, dẫn theo hai cảnh sát mặt thường phục đi vào, y tá kích động nói: "Là mấy người họ! Muốn cướp bệnh nhân đi!"
Vừa vào phòng đã thấy khí thế giương cung ạt kiếm, một nữ cảnh sát đi vào trước, lạnh mạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Cố Diệp bước lên, nhướng mày, người quen nè.
Chị cảnh sát cũng nhận ra Cố Diệp, tâm tình phức tạp nói: "Lại là cậu à? Lần này gặp chuyện gì nữa đây?"
Cố Diệp đứng lên, nhanh chân chạy đến, đáng thương chỉ vào ba lão già đối diện, "Chị Cảnh Hoa, là mấy người này nè! Họ muốn bắt bạn em đi!"
Đôi mắt đẹp lạnh lùng của nữ cảnh, "Không phải cướp thì là giật, sao lại thế này, nói rõ ràng cho chị."
Kỹ thuật lật mặt như lật bánh tráng của Cố Diệp khiến cả phòng sững sờ, đám người Cảnh Liên Trung trong nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào.
Vừa rồi Cố Diệp còn châm chọc mỉa mai, vẻ mặt kiêu ngạo mắng chửi người ta, miệng độc như thuốc chuột, ông không thích nghe cái gì thì tôi nói cái đấy.
Còn bây giờ, cảnh sát đến, cậu ta liền biến thành thằng nhóc đáng thương bị ăn hiếp? Sao hay quá vậy?!
Giải Thừa cũng trợn trừng mắt, khiếp sợ nhìn ông bạn đại gia mới quen diễn một giây biến hình, có hơi phản ứng không kịp.
Cố Diệp lòng đầy căm phẫn, tức đến dậm chân, "Bạn em bị viêm da dày, không bước ra khỏi bồn cầu luôn, ra khỏi cửa cũng không kịp kéo quần nữa, không biết bọn họ nghĩ sao? Ba tên già không nên nết! Con nít mới bây lớn tuổi kéo quần có gì đẹp hả?"
Giải Thừa ôm bụng, ngừng thở, một câu cũng nói không nên lời.
"Còn đây nữa nè!" Cố Diệp chỉ vào xương sườn của mình, "Bạn em bị gãy xương chỗ này! Hoạt động mạnh chút là có khả năng sẽ gây gãy xương! Rồi lỡ đâm vào tim gan phèo phổi thì sao?! Một đám người vô nhân tính! Là muốn giết cậu ấy mà!"
Đám người Cảnh Liên Trung hả miệng thở dốc, ba ông già một câu cũng chưa nói, Cố Diệp lại giống như tự biên tự diễn, nhưng mà nghe thì chẳng câu nào có thể tin được!
Sắc mặt cảnh sát ngày càng lạnh, lý trí hỏi Giải Thừa: "Em quen bọn họ sao?"
Giải Thừa phản ứng lại, "Quen, nhưng em không muốn đi theo bọn họ." Giải Thừa vừa thấy Cố Diệp cười với cậu, cũng hăng hái, làm ra vẻ ôm ván giường la lớn: "Em đang bệnh! Ông ấy một hai bắt em về! Em đã nói là không muốn gia nhập tổ chức của ông ta rồi!"
"Tổ chức? Sao lại thế này?"
Cố Diệp lén lút nói: "Ai biết tổ chức ngộ lạ gì nữa, có hội trưởng rồi có cả cán bộ luôn, bạn em nói không tham gia, ông ta còn phái người tới bắt, bộ khi dễ bạn em là cô nhi, không có ba hả? Giỏi thì bắt em nè! Em có ba, ba em là Cố Đức Thành đó!"
Bọn Cảnh Liên Trung bị Cố Diệp đặt điều cho tức chết, trong lòng nghĩ nếu ba mày không phải Cố Đức Thành, ông đã sớm đánh mày rồi thằng ranh kia! Câu nào của Cố Diệp cũng nói bọn họ là tổ chức tà giáo, hoặc là bán hàng đa cấp, ĐKM, rồi sao giải thích đây hả?
"Đồng chí cảnh sát, không phải như cô nghĩ đâu," Cảnh Liên Trung tức đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi giải thích: "Chúng tôi là Hội Huyền Thuật Học."
"Không cần giải thích ở đây, các ông theo tôi về trụ sở một chuyến, về đó rồi giải thích rõ ràng các ông rốt cuộc là tổ chức gì, sao lại dám đến bệnh viện cướp người?"
"Thật sự chúng tôi không phải tổ chức tà giáo! Đồng chí sao lại không nghe chúng tôi giải thích thế?"
Nữ cảnh sát cười, "Giải thích! Tôi chỉ nhìn vào chứng cứ, dẫn đi!"
Người phía sau nữ cảnh sát mở cửa, "Đừng nhiều lời, đi đi, trước tiên không nói tới việc tổ chức mấy người có vấn đề hay không, chỉ cần là đến bệnh viện quậy là phải dẫn hết mấy người về giáo dục rồi."
Cố Diệp nhìn bọn họ bị dẫn đi, đứng ở cửa lú đầu ra, đôi mắt cười cong thành vầng trăng khuyết xinh đẹp, "Chị Cảnh Hoa quá soái!"
Nữ cảnh sát vừa đi hai bước, nghe Cố Diệp nói như vậy, bước chân dừng lại, xoay người, "Mấy tên cặn bã kia bọn chị đã bắt được hết rồi, tài liệu phạm tội cũng đã được đưa lên tòa, nợ máu sẽ trả bằng mái.
Cảm ơn em đã phát hiện đám trẻ đó, nếu không phải em, tụi nhỏ không biết còn bị chôn trong căn nhà đó bao nhiêu năm nữa."
Tươi cười trên mặt Cố Diệp dần lui xuống, nghiêm túc nói: "Anh chị vất vả rồi, tụi nhỏ nhất định đã chuyển thế đầu thai rồi, cuộc sống kiếp sau sẽ tốt hơn nhiều."
"Đúng vậy." Nữ cảnh sát gật đầu, hình như là đang an ủi chính mình.
Sau khi Cố Diệp tiễn bọn họ đi, đóng cửa lại, vui mừng cong khóe miệng.
Nhìn qua vẻ mặt mất mát của Giải Thừa, Cố Diệp lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi: "Anh bạn, ông có phải bị ngu hay không? Sao lại để bọn họ ăn hiếp như vậy?"
Giải Thừa sửng sốt, "Anh bạn, ông thật sự lợi hại vkl!"
Giải Thừa không còn lời nào để khen Cố Diệp nữa, chỉ có thể giơ ngón tay cái với Cố Diệp, thiên ngôn vạn ngữ đều dồn hết trong đó.
Cố Diệp cười lạnh một cái, "Ông nghĩ rằng cứ vậy là xong à? Quá ngây thơ rồi, sao tôi có thể buông tha bọn họ dễ dàng thế được?"
Cố Diệp móc di động ra tìm anh hai của mình, "Anh hai, cho em mượn bộ phận quan hệ công chúng của công ty xài chút nha, cho xin cái số phone nào."
Không quá 30s, Cố Lâm đã gửi cho cậu một cái danh thiếp, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, Bạch Tả.
Cấp quản lý của công ty Cố Lâm tương đối trẻ tuổi, tuổi của giám đốc này cũng xê xích với Cố Lâm.
Cố Diệp lập tức thêm đối phương vào bạn tốt, ghi chú: Em trai Cố Lâm – Cố Diệp.
Đối phương không dám do dự, nhanh chóng đồng ý, không rõ lý do nên nhắn tin trước: Cậu ba?
Cố Diệp: Giám đốc Bạch, anh có tổ chức thủy quân phải không?
Bạch Tả: Ý cậu ba là...!
Nhìn đối phương cẩn thận thăm dò, Cố Diệp tự nhiên cảm thấy mình là thằng oắt con chuyên gây gắc rối.
Cậu đáp lại: Anh không cần lo tôi làm chuyện xấu gì đâu, tôi chỉ là muốn thuê họ tố cáo một tổ chức tà giáo thôi.
Bạch Tả: Tôi có một nhóm WeChat, khá tin cậy, đã hợp tác với công ty chúng ta lâu năm.
Cố Diệp: Vậy tốt quá, anh kéo tôi vào nhóm giúp nha, cảm ơn.
Bạch Tả: Cậu ba, cậu thật sự không quậy phải không?
Cố Diệp: Tôi là loại người khốn nạn không hiểu chuyện vậy sao?
Lúc này Bạch Tả mới đồng ý: Được, tiểu vương gia, ngài làm việc trước nhất xin hãy công tư phân minh, đừng để chúng tiểu nhân chịu tội liên đới!
Cố Diệp cười một trận: Được rồi~
Giải Thừa nghiêm túc hỏi: "Mày trước kia làm gì mà anh ấy đề phòng mày dữ vậy?"
Cố Diệp vô tội lắc đầu, "Không biết nữa, chắc là cảm thấy tao còn nhỏ, không đáng tin cậy."
Giải Thừa cười ha hả hai tiếng, chắc tao tin.
Lúc nói chuyện, Cố Diệp đã được kéo vào nhóm, trong nhóm có hơn 900 người, còn chưa đợi người trong nhóm nói gì, Cố Diệp đã phát một bao lì xì siêu to khổng lồ.
Bao lì xì trong chớp mắt đã bị cướp sạch, người trong nhóm đều ló mặt lên: Người mới vào nhóm là ai dzị? Tôi cướp được 10 đồng nè!
Wow, hào phóng ghê, tôi cướp được 12 đồng! Người mới tới là đại gia hả?
Đm, mới vào là thành quản trị viên luôn, người mới tới có ô dù hả?
......!
Quản trị viên: Đừng có xàm, mới vào là đệ đệ của bệ hạ nhà chúng ta.
Trong nhóm im lặng vài giây, sau đó một đám ngu ngốc gửi icon nằm sấp quỳ xuống đa tạ tiểu vương gia ban thưởng.
Khóe môi Cố Diệp giật giật, style của cái nhóm này......!Một lời khó nói hết.
Bất quá nhập gia tùy tục, cậu cũng sẽ không giả vờ lạnh lùng nữa: Chào các anh các chị, em có một vụ mua bán dài hơi muốn hợp tác với mọi người~
Trong nhóm lập tức bật dậy: Ây da ~ come on, ký cái hợp đồng 10 tỷ trước đi ~
Cố Diệp híp mắt, nhìn nhìn Giải Thừa, "Biết sao đại sư huynh mày dám làm vậy không?"
Giải Thừa lắc đầu, kho hiểu Cố Diệp rốt cuộc muốn làm gì.
"Bời vì không có người trị ổng, quản ổng." Cố Diệp cười nhạo một tiếng, "Sư huynh tao lúc đó không muốn nói tới ổng, cũng không phải sợ ổng mà là cảm thấy Huyền Thuật Giới không