Trước ngày khai giảng của Đại học Đế Đô, trường học đã phát thông báo qua internet, sinh viên phải đến trường báo danh trước, đến ký túc xá sắp xếp chỗ ở, chỗ ăn uống này nọ.
Tóm lại chính là trước khi nhập học phải xử lý việc sinh hoạt vặt vãnh cho tốt, có thể quên ăn cơm nhưng không thể nào quên học.
Nên trước đó một ngày Cố Diệp đã mang theo hành lý, bị cha mẹ đưa đi lấy phòng.
Gần trường học có rất nhiều khu nhà ở nên có rất nhiều sinh viên thuê phòng chỗ này ở, xung quanh giao thông thuận lợi, phương tiện sinh hoạt toàn diện, ở của tiểu khu còn có một siêu thị lớn.
Quan trọng là chỉ cần đi bộ 5 phút là đã đến trường.
Cố Đức Thành rất hài lòng với thư ký chọn nhà, "Không tồi, an toàn là trên hết, ba thấy công tác bảo vệ làm khá tốt, buổi sáng con thức sớm một chút, đi bộ tới trường, thói quen sinh hoạt của con quá lười, con còn trẻ, sao lại không có chút nghị lực nào thế?"
Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu, "Ba nói rất đúng."
Cố Đức Thành vừa lòng gật đầu, "Sau này ở một mình, trước tiên phải thích ứng với xã hội, có chuyện gì đều phải thử tự mình giải quyết, không cần dựa dẫm vào người khác.
Nếu muốn dùng tiền giải quyết vấn đề, cũng được, miễn là tiền con kiếm."
Ý niệm của Cố tổng bồi dưỡng con trai chính là: Có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, không cần tự mình ra tay nhưng con phải tự động não kiếm tiền.
"Dạ ba, ba nói rất đúng."
Cố tổng thấy con trai ngoan ngoãn nghe lời rất vui mừng, đi dạo một vòng trong nhà, lầu một có ba phòng hai sảnh, một phòng được thiết kế một thư phòng, thư ký còn nhiệt tình mua luôn cả một phòng sách, còn có một cái bàn dài, có thể luyện chữ.
Cố tổng vừa lòng gật gật đầu, "Đọc sách thường xuyên, tu tâm dưỡng tính."
Cố Diệp máy móc gật đầu, "Ba nói đều đúng hết."
Còn căn phòng thứ ba để trống, ý thư ký là Cố Diệp thích cái gì thì mua cái nấy, có thể lắp ráp trong ngày, tùy thuộc vào ý thích cá nhân của cậu.
Cố Diệp nhìn sắc mặt của cha, nghiêm túc nói: "Mua thêm cho tôi mấy kệ sách là được, không cần mua sách để tự tôi mua."
Cố tổng rất vui vẻ, con trai càng ngày càng thích học tập.
Bên cạnh, Cố phu nhân nghĩ đến việc con trai lén đem cờ thưởng với phù chú về đây, vẻ mặt vô ngữ đi vào phòng bếp, vì huyết áp của bạn già nhà mình, vẫn là không nói thì tốt hơn.
"Đồ dùng phòng bếp đều mua hết cho con rồi, nếu con không muốn ăn ở ngoài, có thể tự nấu cũng được." Cố phu nhân bước ra, nói với Cố Diệp: "Mẹ sẽ cho người mỗi ngày lấp đầy tủ lạnh, quét dọn nhà cửa...."
"Tự nó làm, khỏi cần cho người làm, bà không quan tâm nó à?" Cố Đức Thành chặn miệng vợ nói, "Nó lớn rồi, việc của mình thì tự mình làm, bà đừng bao bọc nó nữa."
Cố Diệp cười khổ, cho nên nói, cha cậu trăm công ngàn việc, vì sao muốn đích thân đưa cậu đi học? Giống như mọi người cha trong thế giới, không biết những người cha có như vậy hay không, gặp mặt là thấy gì cũng có thể mượn cớ dạy dỗ con cái.
Lầu hai hiện tại vẫn để trống, Cố Diệp ở một mình, thực sự là hơi quạnh quẽ một chút, Cố phu nhân đề nghị: "Nếu không thì con đem chó đến đây làm bạn đi."
Cố tổng nghiêm túc phủ quyết, "Nó đi học, nuôi chó làm gì? Tốt nghiệp rồi tính sau."
Cố Diệp thở dài, tự nhủ quả nhiên.
Cố phu nhân cũng không có biện pháp, đồng tình nhìn Cố Diệp, dặn dò nói: "Vậy được rồi, ở một mình, phải chú ý an toàn, đừng dẫn bạn bè xấu về.
Nếu thật lòng thích con gái nhà người ta thì cũng không được làm bậy, không phải là người muốn kết hôn thì không giữ lại qua đêm."
Cố Diệp sắp điên rồi, "Con là loại người này sao?"
"Mẹ nói trước cho con biết, mẹ đồng ý cho con yêu đương trai gái nhưng mẹ không thể để liên lụy đến con gái nhà người ta, con lớn rồi, ba mẹ cũng không quản được, bất quá, không chừng mẹ sẽ đến kiểm tra bất ngờ." Cố phu nhân nhìn gương mặt này của Cố Diệp, lo lắng sốt ruột, "Con cũng để ý đừng để hồ ly tinh lừa, bây giờ nhiều đứa con gái mưu mô lắm."
Cố Diệp muốn quỳ lạy bà, "Ba mẹ, cả nhà mình vẫn nên nhanh chóng đến trường đi, làm thủ tục cũng hơi tốn thời gian."
"Được được được, không nói nữa." Cố phu nhân nặng nề thở dài, có loại cảm giác con lớn rồi không nghe lời mẹ nữa.
Cố Diệp mệt mỏi đi đến của, lúc này có hai người rinh một cái rương lớn đi vào, Cố Diệp nhận ra bảo bối của mình, nhanh chóng nói: "Đem mấy thứ này đặt vào phòng kia, còn lại các anh không cần phải đụng vào, tự tôi về sắp xếp." Nói xong quay đầu, một tay ôm cánh tay cha, tay kia ôm cánh tay mẹ nhỏ, kéo ra ngoài.
"Muộn rồi muộn rồi! Hai vị nhanh lên!"
- ------
Đại học Đế Đô, thành lập vào đầu thế kỉ 19, đã trải qua mấy năm cận đại cực khổ nhất của Hoa Hạ, mưa gió trải qua hơn trăm năm đến nay đã đào tạo hơn 6000 giáo viên nổi tiếng thế giới, vì nước vì bồi dưỡng vô số nhân tài ưu tú.
Người có thể thi đậu trường này, có thể nói, đã đạt được cơ sở tương lai của nhân sinh.
Có năng lực bồi dưỡng thanh niên ưu tú như vậy, phần lớn đều là gia đình có điều kiện.
Trong bãi đỗ xe gần trường học, phóng tầm mắt là thấy được vô số siêu xe, xe của Cố Đức Thành đậu ở đây vẫn là sự tồn tại như hạc trong bầy gà, một nhà ba người vừa mới xuống xe đã bị phóng viên bu lấy.
"Nghe nói con trai ngài là Trạng nguyên khoa học tự nhiên năm nay, con trai ưu tú như vậy, Cố tổng có muốn nói gì với cậu ấy hay không?"
"Tôi là phóng viên của báo điện tử Sinh viên Hoa Hạ, hôm nay hai vị lại đưa con nhập học, cơ hội khó gặp, trước cổng trường chụp một tấm ảnh đi."
"Cố tổng có mong đợi gì ở tương lại của con thứ ba mình không? Có phải hy vọng cậu ấy giống hai anh tự thành lập công ty không?"
"Rốt cuộc con trai nào sẽ nối nghiệp Cố tổng? Người thứ ba sao?"
........!
Mắt nhìn thấy vài phóng viên bu đến, Cố Đức Thành xụ mặt, liền nói một câu: "Ba dẫn con đi nhập học bộ lạ lắm sao? Đâu ra nhiều vấn đề thế hả?"
Một câu nói làm cho đám phóng viên chỉ còn biết cười gượng, không dám hỏi lại.
Bất quá cũng chưa bỏ cuộc, không xa không gần bám theo phía sau Cố Đức Thành như anh em hồ lô.
Cố Diệp lấy thư thông báo trúng tuyển ra, vào cổng trường, lập tức là nơi đón tiếp tân sinh viên, không ít học trưởng họ tỷ tự mình giới thiệu đường đi cho tân sinh viên, đi đường nào, làm gì trước, làm gì tiếp theo.
Một số sinh viên được cha mẹ hỏi giúp, Cố Diệp là đầu tàu gương mẫu, sau khi hỏi rõ ràng thì tự mình làm.
Cậu đi trước, cha mẹ đi sau, tiếp sau là một đám phóng viên trà trộn vào, dẫn tới không ít ánh mắt chú ý của sinh viên khác.
Cố Diệp suy xét đến tuổi ba mình liền tìm một chỗ nghỉ ngơi ở ven đường, "Hai người ngồi đây đợi con, con làm xong sẽ quay lại tìm hai người, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, đừng đi lung tung nha."
Hai vợ chồng dở khóc dở cười, Cố Đức Thành xua tay, "Coi chúng ta là con nít hả? Đi nhanh đi."
Cố Diệp cười rồi chạy đi.
Bên cạnh liền có người lén lút bàn luận: "
Chờ biết bao lâu rốt cuộc hot boy cũng tới rồi! Đẹp trai muốn xỉu!"
"Cười lên đẹp muốn chớt, tao cảm thấy thế giới này chỗ nào cũng có đường, Emma! Tim tao đập bịch bịch bịch á!"
"Đó là Cố Đức Thành phải hông? Cố ba ba thiệt nho nhã mà, 60 rồi còn không có tóc bạc! Giống đại thúc!"
"Mẹ cậu ấy đẹp thiệt luôn, trẻ dữ!"
"Suỵt! Là mẹ kế đó, nhỏ hơn ba cậu ta gần hai chục tuổi, có thể không trẻ sao?"
"Ai rảnh lo mẹ ruột mẹ kế, Cố Đức Thành tồn tại kia kìa! Mau chụp lại! Cố baba phù hộ con sau này tìm được chỗ làm tốt!"
.......!
Cố ba ba nhìn lén đám phóng viên theo đuôi, lại nhìn lén sinh viên đang vây xem ông, mặt lập tức xụ xuống, "Con nít bây giờ, quá kỳ cục, tùy tiện kêu tôi là ba ba! Vừa mắt thằng ba hả? Nó chỉ có thể cưới một vợ thôi! Dám làm bậy tôi đánh gãy chân nó!"
Cố phu nhân uống miếng nước, bình tĩnh giải thích cho bạn già, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, các cô bé ấy còn quản cả Úc gia Úc Trạch, con một Đổng gia, còn kêu thằng hai nhà mình là chồng, kêu thằng ba là chồng nhỏ, bồ nhí, thanh niên bây giờ là vậy đó, anh quá lạc hậu!"
Cố tổng đen mặt, "Kỳ cục hết sức! Cái này cũng tùy tiện kêu được hả! Hồ nháo!"
Cố phu nhân bị chọc cười, ôm cánh tay bạn già khen: "Ai nha, bộ dạng này của anh đáng yêu lắm đó!"
Mặt Cố tổng càng đen hơn, điên à! Bộ điên hết rồi à?!
Rất nhanh, Cố Diệp đã làm xong hết những việc nên làm, sốt ruột quay lại liền nghe sau lưng có người gọi: "Cố Diệp! Cậu là Cố Diệp phải không?"
Cố Diệp quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nữ sinh đang đuổi theo mình, tóc ngắn, make up thoải mái trẻ trung, nhìn không giống sinh viên mới, "Chị tìm em có việc à?"
"Cậu không quen tôi?" Đàn chi kia trừng lớn mắt, thương tâm chỉ vào mũi mình, "Chúng ta đã gặp nhau ở thang máy đó, tên tôi là Hàng Tư Vấn, mẹ tôi họ Vương, cậu xem phong thủy cho nhà tôi, cứu 4 người nhà tôi đó."
Cố Diệp bừng tỉnh, "Á, em nhớ rồi, chị là con gái dì Vương, mắng Triệu Bằng Vũ là thằng ăn không ngồi rồi."
Hàng Tư Vấn ngượng ngùng cười cười, "Tại hồi nhỏ nó quậy quá, không nhắc nó nữa, tôi cảm ơn cậu cứu cả nhà tôi trước, tôi học năm hai ngành thiết kế, cũng là người của hội học sinh, sau này cậu có việc gì có thể tới tìm tôi." Hàng Tư Vấn móc giấy note trong túi ra, viết số điện thoại của mình, "Đây là số di động và Wechat của tôi, cậu đừng khách khí."
Cố Diệp nhận lấy, "Cảm ơn học tỷ."
"Đúng rồi, từ sau khi nhà tôi xảy ra chuyện đó tôi liền thành lập một cái xã đoàn thần quái, cậu muốn tham gia hay không? Tôi có thể nhường vi trí hội trưởng cho cậu."
Cố Diệp cười cười, "Cảm ơn chị, em không tham gia đâu."
Vẻ mặt Hàng Tư Vấn thất vọng nhưng vẫn còn chúng hi vọng, "Vậy, được rồi, cậu suy xét lại một chút nha."
Đang chú tâm nói chuyện thì Cố Diệp phát hiện mình bị vây xem, không ngừng tăng thêm, đến đàn anh đàn chị đều vây xem cậu, tức khắc Cố Diệp cảm thấy chọn sống bên ngoài là đúng đắn.
Vội vàng tạm biệt Hàng Tư Vấn, lúc tìm được hai vị thân sinh, Cố Diệp liền phát hiện hai vị cũng bị vây xem.
Sắc mặt Cố ba ba phi thường nghiêm túc, mẹ nhỏ còn đang khuyên nhủ.
Vừa thấy Cố Diệp trở lại, hai vợ chồng đều đứng lên, "Xong hết rồi à?"
"Dạ xong rồi." Cố Diệp cười nói: "Bất quá, khả năng có thể phiền ba mẹ lại đến thêm một chuyến nữa, con được chọn làm đại biểu tân sinh viên, phải phát biểu trong buổi chào mừng tân sinh viên của trường, nhà trường mời ba mẹ tham gia, nếu ba không rảnh, mẹ đến thôi cũng được."
Cố Đức Thành xụ mặt, không thèm suy nghĩ giây này, "Vậy để mẹ con dự đi."
Cố phu nhân thật ra cũng không có gì phiền, dù sao ai gặp bà cũng khen bà trẻ đẹp, bà không thèm để ý nhiều đến chuyện khác, nghe nói Đại học Đế Đô mấy năm qua tổ chức chào mừng tân sinh viên và lễ tốt nghiệp rất long trọng, trường học sẽ phát sóng trưc tiếp, còn có đài truyền hình, phóng viên của các trang web lớn đến phỏng vấn, tới đài quốc gia cũng rất xem trọng.
Đến lúc đó, các trang web lớn sẽ đăng tin, phát sóng trực tiếp, chắc chắn Cố Diệp bị chụp riêng rất nhiều, làm mẹ đại biểu tân sinh viên, khẳng định cũng phải bị chụp đến.
Cố phu nhân vuốt vuốt tóc bên tai mình, ngạo nghễ nói: "Yên tâm đi, mẹ sẽ không làm cho con mất mặt đâu."
Cố Diệp nhịn cười dỗ bà: "Đương nhiên rồi, mẹ con đẹp nhứt thế giới mà."
"Ây da! Cái thằng này, vậy cũng nói được luôn!" Cố phu nhân cao hứng niết mặt Cố Diệp, cười cong cả mắt.
Cố Diệp dở khóc dở cười xem đồng hồ, lúc này cũng hơn 11 giờ rồi, "Chúng ta đi ăn cơm đi, ăn cơm xong ba mẹ cứ về nhà, con tự lo được."
Cố Diệp cùng cha mẹ rời trường, trùng hợp lại gặp một nữ sinh thoáng qua.
Nữ sinh đó đứng trong chỗ dừng chân, kinh ngạc quay đầu nhìn bóng dáng Cố Diệp, thấy cha mẹ cậu ăn mặc lịch sự, khí chất ưu nhã, đột nhiên nghĩ tới hình tượng gia đình Cố Diệp.
Nhìn lại chính mình, cô