Edit: Cà phê Phin
Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi trong phòng bảo vệ, hắt hơi mấy lần.
"Này, cậu không phải là bị cảm lạnh đấy chứ? Đừng có lây sang tôi." Lão Quyền ghét bỏ, bưng mũi miệng của chính mình, chỉ lo bệnh khuẩn từ trong không khí chạy thẳng vào đường hô hấp của hắn.
"Không phải." Tiểu Thiên xoa xoa nửa mũi, đầu hơi choáng váng.
Lẽ nào là do đêm hôm trước trực ca đêm muộn nên bị nhiễm lạnh? Cả ngày hôm qua anh đã thấy yết hầu có chút khô cạn phát đau, ngày hôm nay liền bị chảy nước mũi.
Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn áo khoác âu phục xa lạ treo trên tường, là đêm trực muộn hôm trước tự dưng xuất hiện thêm, lúc anh tỉnh dậy, không biết là ai khoác lên vai anh, chủ nhân của cái áo khoác này đến nay vẫn chưa ghé qua đây.
Chiếc áo khoác này chạm vào vô cùng thuận trơn, cổ áo có may một chuỗi nhãn hiệu Anh văn.Tiểu Thiên cảm thấy mình chưa từng chạm qua vải vóc tốt như vậy, nói như thế giá cả không rẻ, chủ nhân nhất định sẽ ghé qua lấy, đến lúc đó nhất định phải cẩn thận cảm ơn người tốt bụng này.
Thế nhưng rốt cục là người nào?
Tiểu Thiên suy đoán có thể là cậu chủ nhỏ hay không, suy cho cùng đêm đó anh nhìn thấy là người kia, nhưng mà vừa cảm thấy có chút không thể nào, anh cùng với người đàn ông mở cửa xe cao quý đó, quả thực là khác nhau một trời một vực, sao có khả năng liên tưởng đến nhau được, này không thích hợp.
Chẳng qua bất kể là ai, đối với anh đều thật tốt, anh rất cảm tạ.
Bởi vì cho tới nay, những người đối tốt với anh như vậy đều rất ít.
"Cảm lạnh? Muốn xin về nghỉ một lúc không?" Lão Vương hỏi, mặc dù hắn không quá bình dị gần gũi, thế nhưng trái tim lại nóng rực, cũng là một người tốt.
"Không cần, tôi không sao." Tiểu Thiên lắc đầu một cái, bây giờ bị bệnh sẽ tốn đến mấy chục tệ, anh sẽ không chịu ở yên một chỗ ngay khi anh vẫn còn di chuyển được, chút tiền lương kia của anh, sao có thể dùng lên việc bị bệnh? Tháng này còn bị Hổ Mập nuốt mất năm trăm tệ, quả thực chính là vào được thì không ra được, việc xem bệnh xa xỉ như thế anh không hưởng thụ nổi.
Tan làm, trở về ngủ một giấc là ổn rồi.
"Sắp tan làm rồi, hôm nay ai gác?" Lão Quyền hỏi lão đại là Lão Vương.
"Tiểu Thiên cũng đừng ra ngoài hóng gió nữa, cậu đứng ở cửa sau, tôi đến đứng ở cửa trước." Lão Vương liếc nhìn Tiểu Thiên, sau đó sắp xếp.
"Được thôi, bắt đầu đi." Lão Quyền giơ tay duỗi người lười nhác, đứng dậy kéo quần lên chút, liền bước ra ngoài.
"Cảm ơn Lão Vương." Tiểu Thiên cảm kích nói cảm ơn với Lão Vương.
"Sắp xếp công việc thôi, gì mà cảm ơn với không cảm ơn." Lão Vương cũng chuẩn bị đi gác.
Lúc tan làm, cửa trước vẫn như cũ náo nhiệt cực kì.
Xe lớn xe nhỏ đều lái ra ngoài, lão Vương ở bên ngoài mở hộp xe kiểm tra, làm công tác thông lệ.
Sau mười phút, mức độ náo nhiệt dần giảm xuống, có một chiếc xe màu đen biển 6888 lái tới.
Lão Vương vừa thấy đây là xe của Lý đổng, lập tức nhường đường, cung kính chào theo kiểu quân đội.
Xe kia lái đến phòng bảo vệ, rồi dừng lại.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của Lý Dật Thành, hắn liếc Lão Vương một cái, ánh mắt hơi có chút thất vọng.
"Chào Lý tổng." Lão Vương thấy thế, lập tức bù thêm một câu.
"Ừm." Lý Dật Thành nhàn nhạt trả lời một câu, lại ngó nhìn vào trong phòng bảo vệ.
Lão Vương không hiểu chuyện gì,vị thái tử gia này, đang tìm cái gì vậy?
"Lâm Thiên Nhiên không ở đây à?" Tầm mắt Lý Dật Thành có điểm mù, vì vậy nhìn không rõ tình huống trong phòng bảo vệ, liền hỏi Lão Vương bên cạnh xe.
"A?" Lão Vương không nghĩ tới vị thái tử gia này đột nhiên hỏi như vậy, "Ở bên trong, ở bên trong, tôi giúp ngài gọi anh ta."
"Chờ đã!" Lý Dật Thành còn chưa kịp lên tiếng ngăn lại, lão Vương đã hét to lên.
"LâmThiên Nhiên! Mau ra đây!"
"Đến liền!" Bên trong truyền đến hồi âm.
Lý Dật Thành hơi sốt sắng, nhìn kĩ cửa phòng bảo vệ, chỉ thấy một thân thể gầy nhỏ, một người què đi ra từ bên trong, đi lại bất tiện mà trì độn, thế nhưng rơi vào trong mắt Lý Dật Thành lại là vô cùng đáng yêu.
"Là ngài?" Tiểu Thiên thoáng giật mình, lại đảo mắt nhìn lão Vương một chút, xe này không phải lão Quyền đã nói tuyệt đối không thể cản sao, tại sao lão Vương còn cản lại?
"Xin chào, tôi là Lý Dật Thành." Lý Dật Thành nhìn chằm chằm Tiểu Thiên không chớp mắt,phảng phất như nhìn thế nào cũng không đủ.
"Ồ...!Tôi là Lâm Thiên Nhiên." Tiểu Thiên không hiểu chuyện gì, có chút sợ hãi, tránh né ánh mắt nóng rực của đối phương, "Có chuyện gì sao?"
Kỳ thực nội tâm anh có chút sợ hãi, bởi vì cho tới giờ anh cũng chưa từng nói chuyện với người như vậy, người này có thân phận giai cấp, trong mắt Lâm Thiên Nhiên là cao cao tại thượng không thể với đến.
Anh chỉ là một công nhân nhỏ bé, sao có thể cùng người như vậy nói chuyện đây.
Lý Dật Thành nhìn anh có chút tự ti khiếp đảm, hắn không muốn anh sợ hắn, liền càng nhu hòa nói "Tôi tới lấy lại áo khoác."
"A! Thì ra là ngài." Tiểu Thiên kinh sợ thành tiếng, mặc dù mình không phải là không suy đoán ra, thế nhưng ý nghĩ này vừa ra đã bị chính mình bóp chết, hiện tại chủ nhân đến nhận, Tiểu Thiên dĩ nhiên là kinh ngạc.
Mấy người đã từng gặp ông chủ nào đưa áo khoác cho bảo vệ chưa? Đúng là kì cục mà.
"Đêm đó sau khi tăng ca tôi lái xe trở về, lúc đi phát hiện anh nằm ngủ trên bàn, trời hơi lạnh, nên đưa tạm cho anh chiếc áo khoác." Lý Dật Thành hào phóng thừa nhận, kỳ thực trong lòng hắn đã bức thiết muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và Thiên Thiên.
Lý Dật Thành có chút oan ức, tuy rằng con trai đến tuổi mười tám sẽ thay đổi, cái đuôi nho nhỏ năm đó hiện tại đã trở thành một người đàn ông cao 1m86, nét mặt cũng đã không giống như lúc còn trẻ con, thế nhưng Thiên Thiên không nhận ra hắn, hắn lại có chút mất mát.
Chẳng qua, Thiên Thiên cũng không biết đứa trẻ năm đó là con trai của ông chủ nhà máy này, lúc này không nhận ra cũng có thể hiểu, suy cho cùng đã hơn 10 năm, coi như cảm thấy quen mắt cũng sẽ không suy đoán đến phương diện kia.
Nghĩ tới đây, Lý Dật Thành lại cảm thấy ánh mặt trời sáng lên.
"Cảm ơn Lý tổng." Tiểu Thiên