Edit: Cà phê Phin
Sau khi Phương quản lý ra ngoài, Lý Dật Thành bắt đầu xem tư liệu được đưa tới.
Bên trong tư liệu ghi chép rất chi tiết, bao gồm thu nhập của Lâm Thiên Nhiên trong những năm qua, thay đổi các bộ phận làm việc,tiếp xúc với những người nào trong xưởng, nghỉ bệnh bao nhiêu ngày,...!Chi tiết đến ngoài sức tưởng tượng.
Lý Dật Thành từ từ lật từng trang ghi chép một, quá khứ của Thiên Thiên, hắn đều không muốn quên.
Trước tiên nhìn vào phần thu nhập, Thiên Thiên đã làm nhiều năm như vậy nhưng mỗi tháng cũng chỉ kiếm được từ 2000-3000 tệ.
Tuy rằng trong ký túc xá tập thể cần phải thanh toán tiền điện tiền nước, nhà ăn thì chỉ tốn 5 tệ, thế nhưng con số này, đối với một người đàn ông 30 tuổi mà nói, là cỡ nào quẫn bách, dùng tiền thế nào cũng phải suy đi tính lại mới dám dùng.
Thiên Thiên nhất định là không nỡ lòng mua hoa quả hay những dưỡng phẩm khác, nên thân thể mới nhỏ gầy như vậy.
Lại nhìn các bộ phận làm việc, tại sao lăn lộn nhiều năm như vậy, xoay tới xoay lui, đều không thể được thu vào làm chức vụ cao hơn? Những bộ phận Thiên Thiên làm, vốn là có cũng được không có cũng chẳng sao, có thể nói là không có tiền đồ gì.
Nếu theo bình thường mà nói, luận kinh nghiệm bây giờ Thiên Thiên có thể làm việc ở tuyến đầu đi, tại sao lại giống như quả bóng cao su bị đá một cái, hiện tại còn bị sai đi làm bảo vệ gác cổng?
Lại nhìn các mối quan hệ xã giao của Thiên Thiên, vốn không thể nói là xã giao được.
Ngoại trừ công việc bắt buộc phải tiếp xúc với mấy người, toàn bộ nhà máy căn bản đều không có bao nhiêu người tiếp xúc với anh, lúc ăn cơm một mình, rửa mặt một mình, cuối tuần cũng chỉ có một mình ở lại nghỉ ngơi, cho dù làm cái gì cũng chỉ có một mình.
Lại có thể sống cô độc trong một tòa tháp ngà như thế.
Cho tới ngày nghỉ bệnh, trong một năm chỉ cộng dồn vào đúng một tuần.
Lẽ nào Thiên Thiên không bị bệnh hay sao? Lý Dật Thành cảm thấy tuyệt đối không thể, người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không bị bệnh.
Đặc biệt nhìn qua, Thiên Thiên không có dinh dưỡng như vậy thì càng dễ sinh bệnh.
Chỉ sợ là tự nguyện kìm nén bệnh tật lại cũng quật cường không xin nghỉ.
Lý Dật Thành vốn định xem hết tư liệu, thế nhưng nhìn xuống một chút, hắn thực sự không chịu được.
Hắn sợ xem xong toàn bộ, sẽ đau lòng không ngừng mà chết.
Thiên Thiên của hắn, những năm này thực sự rất khó khăn, ăn rất nhiều rất nhiều quả đắng.
Nhất định sau này hắn phải bồi thường cho Thiên Thiên mới được!
Lý Dật Thành suy nghĩ có nên để Thiên Thiên biết hắn là ai không, thế nhưng lại sợ trời mới biết được, sau khi Thiên Thiên biết sẽ ghi hận hắn, không để ý tới hắn, cho nên hắn không dám.
Suy cho cùng nếu năm đó không phải hắn khiến Thiên Thiên bị què, thì bây giờ anh nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, chí ít so với hiện tại tốt hơn nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại Lý Dật Thành quyết định vẫn là đừng nói cho Thiên Thiên biết, hắn muốn một lần nữa được làm bạn cùng Thiên Thiên, để anh tiếp nhận hắn, sau đó sẽ tìm cơ hội để nói cho anh biết.
Suy cho cùng, hắn rất sợ nếu như Thiên Thiên tìm cách từ chối hắn, vậy phải làm thế nào mới tốt.
Lý Dật Thành đứng lên, đi tới phía cửa sổ thủy tinh nhìn xuống dưới, đang ở tầng 7, toàn bộ khu công nghiệp đều thu vào trong đáy mắt.
Hắn nhìn xuống phía dưới, nhìn phòng bảo vệ của nhà máy, không biết hiện tại, có phải Thiên Thiên đang làm việc không? Nghĩ tới đây, khóe miệng Lý Dật Thành treo lên một nụ cười.
"Lý tổng, giá trị đầu ra của chúng ta so với tháng trước lại hạ thấp 4,2% trong đó các bộ phận chính giảm thấp 5,6%, những bộ phận phụ giảm thấp 3,4%.
Mà lương trung bình của các công nhân nhà máy tăng vọt 2 điểm so với tháng trước, trong đó phân xưởng chủ lực tăng lên 3 điểm, các phân xưởng phụ tăng lên 1 điểm, bộ phận chức năng tăng lên 2 điểm."
Trong buổi họp chiều, mỗi một lãnh đạo ngành đều ngồi quanh chiếc bàn hội nghị tròn, tiến hành công tác báo cáo.
Lúc này người quản lý tài vụ cầm bảng số liệu, báo cáo các số liệu của tháng trước cho Lý tổng đang ngồi ở bàn hội nghị.
"giá trị đầu ra không tăng, thế nhưng công nhân lại không ngừng tăng lương, giải thích thế nào đây?" Lý tổng lật xem số liệu mà phòng tài vụ trình lên, cầm bút máy nhanh chóng viết lên quyển sổ, "Doanh thu cùng với thành phẩm không tăng lên đồng thời, điều này giải thích thế nào?"
"Chuyện này..." Quản lí tài vụ giải thích không nổi, trước đây Lý Trùng Mậu không quản những chi tiết này, vì lẽ đó tên quản lí tài vụ này là người thông qua.
Lúc tạo dữ liệu, cũng sẽ không tự gây phiền phức, đi tìm tòi giá trị của những con số này, ngược lại mấy năm nữa hắn cũng về hưu, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
"giá trị đầu ra hạ thấp, nhân công lên cao, thông thường mà nói, điều này không có nghĩa là nắm được nhiều tiền hơn, thế nhưng việc làm ít đi thì sao?" Lý Dật Thành "nhất châm kiến huyết", đem những số liệu rườm rà kia dùng một câu đơn giản kể ra, "Tôi cho chú hai ngày, viết một phần báo cáo tỉ mỉ, phân tích một chút lí do tại sao cùng với phương án để cải thiện."
· nhất châm kiến huyết: Nói trúng tim đen.
" À, được" Quản lí tài vụ âm thầm lau mồ hôi.
"Tiếp theo, đến phiên báo cáo công tác của kho thành phẩm, bắt đầu đi, chủ quản Trâu." Lý Dật Thành ra hiệu.
"Được, tiếp theo, tôi sẽ nói một chút về số liệu hàng xuất khẩu của chúng ta trong tháng trước.
Hàng hóa được xuất khẩu sang Đông Nam Á là..."
Hội nghị kết thúc, Lý Dật Thành không to không nhỏ hỏi rõ dữ liệu của từng bộ phận.
Tất cả các câu hỏi đều được trả lời kỹ lưỡng, những chỗ không hợp lý đều được hắn giao cho viết báo cáo lại, khiến cho mọi người trong căn phòng lại sinh ra ba phần kính nể với vị thái tử gia này.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tan họp đi." Bộ ngành cuối cùng hoàn thành, Lý Dật Thành giơ tay nhìn đồng hồ một chút, kim giờ vừa nhích khỏi 12 giờ.
Những người lãnh đạo đều như chim muông tản đi, hướng về phía nhà ăn.
Lý Dật Thành xoa bụng, sáng nay ăn uống tùy tiện, lúc này thực sự rất đói bụng.
Trong