Cảnh Nhuế hiểu phong tình, đương nhiên sẽ để Vân Hân và Giản Dịch chung một phòng.
Vốn dĩ lần này đi cùng, cô và Trì Gia chính là cái bóng đèn, vậy nên không đến mức hai cái bóng đèn như các nàng lại đem người ta tách ra, một bên chiếu một cái đi.
Trì Gia đối với sự phân chia của Cảnh Nhuế tỏ vẻ bất mãn, nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Giản Dịch, “Tôi và tiểu Dịch một phòng là được.”
Cảnh Nhuế không nhanh không chậm, nói với Trì Gia, “Vừa lúc đêm nay có thời gian, chúng ta bàn về phương án thiết kế một chút.”
Đối với sự sắp xếp này, Trì Gia tính toán thà chết chứ không chịu khuất phục, nào biết Giản Dịch lại lập tức cười phụ họa, “Được đó, tiểu Gia vậy cậu ở cùng một phòng với chị Cảnh Nhuế đi, mình cũng có vấn đề về công việc muốn thỉnh giáo Vân Hân.”
“Vậy cứ như vậy đi” Vân Hân cũng mở miệng, “Cảnh Nhuế, em chiếu cố tiểu Gia chút.”
Trì Gia khóe miệng giật giật, này rốt cuộc là đi chơi hay là đi tăng ca? Ba người này như đã cùng nhau bàn trước, ý kiến cực kỳ thống nhất, Trì Gia giận nhất chính là Giản Dịch cũng không đứng về phía mình.
Nhưng kết quả rõ ràng, ba người đồng ý, một người phản đối, Trì tiểu thư phản đối không có hiệu lực.
Cuối cùng, vẫn là Trì Gia và Cảnh Nhuế một phòng, Vân Hân và Giản Dịch một phòng.
Sắp xếp hành lý xong, bốn người lại đi nhà hàng địa phương nổi tiếng nhất ăn tối.
Lần này tới Phong Sơn, chủ yếu là vì ngày mai đi xem mặt trời mọc.
Cho nên sửa khi ăn cơm chiều, mấy người ở cổ trấn dưới chân núi dạo hai vòng rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Lại là khách sạn, lại chỉ có nàng và hồ ly tinh.
Trì Gia nhìn cái giường lớn đủ để ngủ bốn người kia, không chút khách khí mà nói với Cảnh Nhuế, “Tôi ngủ giường, chị ngủ sô pha.”
“Vì sao chứ?”
“Tôi đã nói không muốn chứng phòng với chị, ai bắt chị...” Trì Gia nói, thanh âm yếu dần đi, bởi vì Cảnh Nhuế đang tới gần chỗ nàng, ánh mắt hai người thẳng tắp nhìn nhau.
“Ý tôi là giường rất lớn, có thể ngủ hai người.”
Trong phòng, ánh đèn màu cam ấm áp luôn dễ dàng làm bầu không khí ái muội, hai người nhìn mặt nhau, kỳ thật trong lòng đều nhớ đến việc hôm đó.
Tình cảm mãnh liệt, hưởng thụ, thậm chí nhịn không được mà nhớ vị.
Trái tim đập thình thịch, Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra một phen, bảo trì khoảng cách, nàng sợ các nàng đứng sát gần nhau quá, bản thân tự nhiên xúc động, lại không khống chế được mà bắt đầu dây dưa với hồ ly tinh.
“Tôi đồng ý cùng phòng với chị là cho nể mặt tiểu Dịch, không phải muốn cùng chị...!này nọ.” khi nói đến này nọ, Trì Gia thật là cảm thấy thẹn.
“Tôi có nói muốn cùng cô lên giường sao?” Cảnh Nhuế cười lạnh nói, nàng gãi gãi cổ, xoay người đi đến phía sô pha, “Đêm nay tôi ngủ trên sô pha, cô ngủ trên giường.” Nhìn bóng dáng tiêu sái của Cảnh Nhuế, Trì Gia không còn lời nào để nói.
Cảnh Nhuế ngồi trên sô pha, sau cổ có chút ngứa, cô duỗi tay sờ sờ, từ cổ đến đầu vai, như là bị con gì cắn.
Trì Gia ở một bên sửa sang lại hành lý, quần áo, ngẩng đầu thấy Cảnh Nhuế cau mày, bộ dáng tựa hồ có chút đứng ngồi không yên, muốn hỏi cô ấy làm sao vậy, nhưng vẫn là không tiến lên quan tâm.
Càng ngày càng ngứa, Cảnh Nhuế lôi cổ áo ra, mới phát hiện trên người nổi lên không ít mẩn đỏ.
“Chị có dùng nhà tắm không? Không thì tôi tắm rửa trước...” Trì Gia cầm áo ngủ đi ra, vẻ mặt lãnh đạm hỏi Cảnh Nhuế, tập trung ánh nhìn vào trên người đối phương, tựa hồ không quá thích hợp, “Cổ chị làm sao thế?”
“Hình như bị sâu cắn.”
“Tôi xem nào” Trì Gia ném áo ngủ lên trên giường, đi đến bên cạnh Cảnh Nhuế, vén tóc cô ấy lên, phần gáy và vai đều đỏ hết lên, đúng là bị sâu cắn.
Trì Gia bắt lấy tay Cảnh Nhuế, “Chị đừng có chạm vào, càng chạm vào càng nghiêm trọng, đều đã là bà dì mà một chút thường thức sinh hoạt đều không có.”
“Cô mới vừa gọi tôi là cái gì?!” Cảnh Nhuế mắt lạnh trừng Trì Gia, sắp tiến tới ngưỡng cửa tuổi 30, cho nên Cảnh Nhuế đối với vẫn đề tuổi vô cùng mẫn cảm, “Trì Gia, thiết kế riêng kia có phải cô không muốn nhận nữa không?”
Trì Gia lập tức lúng túng, sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác “Mấy cái vết kia, không nghiêm trọng, bôi ít thuốc mỡ là được.”
Năm trước thành lập câu lạc bộ, Trì Gia cũng đã từng tới nơi này leo núi, vùng này vào mùa hạ nhiều muỗi, lúc ấy trong nhóm cũng có người bị đốt, vô cùng giống với tình huống của Cảnh Nhuế bây giờ.
Trì Gia còn muốn tiếp tục đi tắm rửa, mặc kệ việc này, dây dưa trong chốc lát, vẫn là cầm lấy di động chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc.
“Muộn như vậy cô còn đi đâu?” Cảnh Nhuế gọi Trì Gia lại.
Trì Gia cúi đầu đổi giày ở cửa, không kiên nhẫn mà trả lời Cảnh Nhuế, “Đi mua thuốc cho chị chứ sao! Nhiều chuyện...”
Cảnh Nhuế ngẩn ra, cũng đứng dậy, đổi giày cao gót, “Tôi đi cùng với cô, giờ muộn lắm rồi.”
Trì Gia trắng mắt liếc Cảnh Nhuế một cái, “Nói cứ như chị đang giúp tôi ý.”
Trợn trắng mắt lại còn rất đáng yêu, Cảnh Nhuế hé môi cười, đột nhiên tâm huyết dâng trào duỗi tay ôm lấy mặt Trì Gia, nhéo nhéo, tuổi trẻ đúng là tốt, mặt đầy collagen, nhéo rất thoải mái.
“Đừng chạm vào tôi...” Trì Gia ghét bỏ muốn tránh, mặt bị nhéo đến nói cũng không xong, nhưng thấy bộ dáng Cảnh Nhuế cười như vậy, Trì Gia cũng ngại ngùng cười theo, còn nhỏ giọng mắng, “Bệnh tâm thần!”
Giờ có hơi muộn, không ít tiệm thuốc đều đã đóng cửa, Trì Gia và Cảnh Nhuế đi lòng vòng hơn mười phút, rốt cuộc cũng tìm được một cửa hàng 24 giờ.
Mua thuốc, hai người lại tiếp tục trở về khách sạn.
Phong Sơn cổ trấn đã có lịch sử trăm năm, bởi vì mấy năm gần đây tuyên truyền tốt, du khách càng ngày càng nhiều.
Phố cổ lát gạch đá xanh trên đường, mỗi một khối đá đều lưu giữ hơi thở của năm tháng, trên phố có nhiều cửa hàng tư nhân cách điệu mới mở, trong nét cổ kính lại đượm chất lãng mạn.
Trì Gia thích đi dạo phố cổ, có đôi khi những kiến trúc kiểu cũ này, cũng có thể giúp nàng tìm thấy không ít linh cảm thiết kế.
Màn đêm đầy sao tuyệt đẹp.
Dù rằng đã khuya, nhưng đầu đường chỗ nào cũng thấy được mấy cặp tình nhân ra vào có đôi, nơi này chính là thắng địa du lịch cho tình nhân.
Đi ở trên đường, Cảnh Nhuế quay đầu nhìn về phía Trì Gia, nàng đang liếc nhìn chung quanh, cầm túi thuốc trong tay vung đi vũng lại thật ấu trĩ.
“Chị nhìn chằm chằm