Đôi tay trắng nõn trơn bóng của đối phương cọ lên cô mình, hai người da thịt tinh tế cọ xát như có như không, cứ như là đang vuốt ve, Trì Gia có chút thất thần.
“Cô đang nghĩ gì mà mặt đỏ lên vậy?” bên tai Trì Gia vang lên giọng nói chiêu bài của hồ ly tinh, nghe giọng không cần quay đầu lại nhìn, nàng cũng biết lúc này Cảnh Nhuế đang cười đến quyến rũ như thế nào.
Câu hỏi này của Cảnh Nhuế, nghĩa đen chỉ là một câu hỏi đơn thuần, nghĩa bóng là mặt đỏ như vậy, chắc chắn là nghĩ đến chuyện gì đó không thuần khiết rồi.
Mà trên thực tế, cũng chính xác là như vậy.
Trì Gia chột dạ, bởi vì lại một lần nữa bị Cảnh Nhuế chọc thủng tâm tư.
“Còn nói linh tinh nữa...tôi thả chị ở đây mặc kệ chị!” Trì Gia trái ngược với Giản Dịch, từ nhỏ đã không biết hai chữ văn tĩnh là có ý gì, tính cách trời sinh là nữ hán tử.
“Cô nỡ sao?” Cảnh Nhuế vẫn là dán ở bên tai Trì Gia, lại cười nói.
“...” Nói câu này cứ như các nàng thực sự có quan hệ gì đó vậy.
Trì Gia chưa từng thấy người phụ nữ nào vô liêm sỉ như Cảnh Nhuế vậy, nhưng khi hơi thở ngọt ngào của đối phương thổi nhẹ qua vành tai mình, Trì Gia cũng vô liêm sĩ mà có phản ứng.
Mỹ nhân kế, từ khi nào cũng có tác dụng ở trên người thẳng nữ? Tóm lại, Trì Gia vẫn không muốn thừa nhận, bản thân mình có cảm giác với phụ nữ.
Cảnh Nhuế thấy hai bên thái dương Trì Gia có một lớp mồ hôi mỏng, đoán chừng là mệt, “Thả tôi xuống đi, tôi tự đi được.”
“Chờ chị lết về được đến nơi trời cũng đã sáng.” Trì Gia cố chấp mà cõng Cảnh Nhuế, tiếp tục đi về phía trước.
Thả cô ấy xuống thì cô ấy đi như thế nào được? Đôi giày kia của cô ấy, gót vừa nhỏ lại cao, cứ như đi cà kheo.
Hơn mười phút sau, rốt cuộc cũng về tới khách sạn.
Trì Gia mệt, nàng đánh giá toàn thân trắng điểm nữ tính của Cảnh Nhuế, nhịn không được nhỏ giọng mắng, “Đi leo núi còn mặc như vậy, cũng không biết là mặc cho ai xem.”
“Trừ bỏ cô, trong căn phòng này còn có người khác sao?” Nữ vương Cảnh Nhuế ngạo mạn hỏi lại, lại lần nữa nói đến mức làm Trì Gia muốn nói lại thôi.
“Không có hứng nói giỡn với chị.” Trì Gia xoay người chuẩn bị đi tắm rửa, trên người có mồ hôi, dính dính.
Cảnh Nhuế tựa ở trên tường, nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Gia xoay người đi, tươi cười đến lẫn bất đắc dĩ.
Bản thân cô không hiểu vì sao, mình lại cứ không nhịn được đi trêu chọc vị Trì tiểu thư này, rõ ràng hai người ba câu không nói được cùng một đề tài.
Phòng bên cạnh.
Vân Hân tắm rửa xong, thay áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, cô thấy Giản Dịch tựa vào đầu giường thẫn thờ, không hề buồn ngủ, hỏi, “Sao còn chưa đi ngủ?”
“Em...chờ chị cùng ngủ.” Giản Dịch nói chuyện cứ ngập ngừng, cũng không biết bản thân khẩn trương vì cái gì.
Vân Hân cười đi đến bên giường, kéo chăn ra nằm nghiêng vào một bên khác, “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Ừm.” Lúc này Giản Dịch mới nằm xuống, quy quy củ củ đắp chăn ngay ngắn.
Vân Hân xoay người nhìn về phía Giản Dịch, thật là cái đầu ngỗng ngốc nghếch, cái giường lớn như vậy, nàng cố tình lại nằm ở góc cách xa cô.
“Nằm gần lại đây chút đi, đừng để bị ngã xuống dưới.”
“Vâng...” Giản Dịch dịch thân vào trong, khi nhìn thấy mặt Vân Hân, không khỏi lộ ra nụ cười ngây ngô, ở trong lòng nàng Vân Hân thật sự có thể đạt điểm tuyệt đối, dịu dàng, tri kỷ lại còn xinh đẹp, đối với mình lúc nào cũng quan tâm lo lắng.
Vân Hân nhìn má lúm đồng tiền của Giản Dịch, khi cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, nhưng cố tình...cái đứa đầu dưa ngốc nghếch này, khi nào mới có thể minh hiểu được ám chỉ và tâm ý của mình đối với nàng, không hề coi nàng là bạn bè bình thường.
“Vân Hân...”
“Làm sao vậy?”
“Gần đây tâm trạng chị không được tốt hả?” Giản Dịch luôn cảm thấy gần đây Vân Hân có tâm sự, “Có phải bởi vì người đó hay không?”
Giản Dịch vẫn luôn nhớ kỹ, vân hân đã từng nói với mình rằng cô ấy thích một người, nhưng người đó cứ vẫn luôn không hiểu được tâm ý của cô.
“Đúng vậy, đều là bởi vì người đó.” Vân Hân dịch lại gần Giản Dịch thêm chút nữa, chỉ thiếu mỗi bước nằm chung gối đầu, Vân Hân nghiêm túc nhìn vào hai mắt Giản Dịch, “Lâu như vậy, người đó vẫn không biết, chị thích người đó.”
Giản Dịch bị Vân Hân nhìn chằm chằm như vậy rất ngại ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, “Chị có muốn...nói trực tiếp cho người đó biết hay không?” Nàng vẫn luôn suy nghĩ, người mà Vân Hân thích, nhất định rất ưu tú đi.
“Chị sợ chị nói ra, sẽ dọa người đó chạy mất, cuối cùng ngay cả làm bạn cũng không được nữa.” Khi Vân Hân nói những lời này, từ đầu đến cuối đều nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Giản Dịch, mắt đen sạch sẽ, tràn đầy đơn thuần.
“Làm sao mà thế được? Chị tốt như vậy, người đó nhất định cũng sẽ thích chị.” Giản Dịch thật sự không thể tưởng tượng được nổi có người sẽ từ chối Vân Hân.
Vân Hân nhìn Giản Dịch, sau trầm mặc lúc lâu, giả vờ như nói giỡn, thử hỏi, “Như thế nào sẽ không? Nếu như chị nói với em, chị thích em, em có phải sẽ bị dọa sợ?”
“A?!” gương mặt Giản Dịch nháy mắt đỏ bừng, trái tim đập bình bịch, đột nhiên có chút mơ hồ, nàng lại nhớ đến câu nói vừa rồi của Vân Hân, “Chị thích chính là...là con gái sao? Cái này...”
Vân Hân hoàn toàn bị cái tên đầu dưa ngốc nghếch này đánh bại, sao lại không hiểu cái “người đó” mà mình nói, là chỉ Giản Dịch nàng cơ chứ.
“Vậy, nếu chị thích con gái, em có chán ghét chị không?” Thừa cơ hội đêm nay, Vân Hân tiếp tục hỏi cái đề tài này.
Giản Dịch nằm ở trên giường, tâm tình phức tạp, Vân Hân nói như vậy quá ngoài ý muốn của nàng, ngoài ý muốn đến không biết nói tiếp như thế nào.
“Không đùa em nữa.” Vân Hân cười cười, cô xoa đầu Giản Dịch, dịu dàng nói, “Đồ ngốc, ngủ đi.”
Đèn phòng tắt, bóng đen bao trùm lấy không gian.
Giản Dịch như trút được gánh nặng, chỉ là có chút suy nghĩ miên man, chẳng lẽ Vân Hân thật sự thích con gái? Còn có Trì Gia nói, Vân Hân có phải muốn theo đuổi mình hay không...
Người Vân Hân thích có thể là mình hay không? Sau khi đột nhiên nghĩ ra cái ý nghĩ này, Giản Dịch cũng bị bản thân dọa sợ, sao nàng lại có loại ý niệm này.
Nhưng lại, không được nhịn mà cứ nghĩ theo hướng này...
Vân Hân cũng mất ngủ, tuy rằng Giản Dịch vẫn