Khoảng cách đối diện chưa đến 10 cen ti mét, Ninh Thiển mặt đỏ tim đập, đang làm đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Hiện tại đang nằm dưới thân cô, là người phụ nữ cô đã yêu thầm gần mười năm, khoảng cách và tư thế ái muội như bây giờ, làm sao cô có thể không tâm động?
Ôn Cận thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm người đã từng gặp qua là không quên được.
Từ lúc học đại học, nàng chính là nhân vật cấp nữ thần được chúng tinh phủng nguyệt, ở trước mặt Ôn Cận, Ninh Thiển hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tự ti, cho nên vẫn luôn không dám thổ lộ.
“Thiển Thiển...” Ôn Cận gần gũi nhìn Ninh Thiển, đặc biệt muốn nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu, nàng duỗi tay ôm lấy Ninh Thiển, ôm thật chặt.
Ôn Cận bây giờ bớt đi nhiều sự cường thế so với ngày thường, ôm Ninh Thiển cứ như ôm cọng rơm cứu mạng, lúc con người mệt mỏi bất lực, lời nói an ủi gì đó cũng không bằng một cái ôm yên lặng.
Lúc này Ôn Cận chính là như vậy, tính cách nàng thanh lãnh, chưa từng có bạn bè có thể thổ lộ tâm tư, người có độc lập kiên cường đến đâu cũng có lúc yếu đuối, muốn có người có thể kề bên.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hai người giao hòa vào nhau.
Ninh Thiển cứng lại rồi, bởi vì Ôn Cận ôm lấy cô, hơn nữa lại ôm với một tư thế cực kỳ thân thiết.
“Ở lại với tôi...” Ôn Cận say khướt mà nỉ non, ôm Ninh Thiển, luyến tiếc buông ra, “Đừng đi.”
Ninh Thiển lần đầu cảm thụ hơi thở Ôn Cận gần gũi như vậy, cho tới bây giờ, Ôn Cận tồn tại trong lòng nàng chính là bạch nguyệt quang, nhớ mãi không quên lại không thể chạm tới.
Ôn Cận đột nhiên ôm cô như vậy, khiến trái tim Ninh Thiển phải tan chảy, mặt Ôn Cận gần trong gang tấc, làn môi hai người như đã chạm vào nhau, Ninh Thiển có chút không kìm nén được xúc động.
Đêm nay Ninh Thiển cũng uống không ít rượu, đầu cũng có chút hỗn loạn, cho tới bây giờ cô vẫn luôn vô cùng cẩn thận tiếp cận Ôn Cận, dù là một ánh mắt cũng sợ bại lộ “mưu đồ gây rối” của bản thân.
Nhưng đêm nay, không khí ái muội giữa hai người xuất hiện.
Nhờ men say, khiến Ninh Thiển ấm đầu lại nhắm mắt đi hôn Ôn Cận.
Giờ khắc này, cô thật sự đã muốn rất lâu rồi.
Nụ hôn này mang theo men say, làm cho quan hệ giữa cô và Ôn Cận bắt đầu từ đêm nay, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Ninh Thiển...” Ôn Cận dừng một chút, thở hổn hển gọi tên đối phương một tiếng, đối với Ninh Thiển đột nhiên cưỡng hôn mình không kịp phòng bị, nàng nhăn mi lại, nhưng đối phương vẫn còn tiếp tục hôn như mưa, cuối cùng gắt gao chặn lại môi mình.
Ninh Thiển chỉ cảm thấy giọng nói của Ôn Cận dịu dàng như nước, cô theo bản năng ngậm lấy môi Ôn Cận, tiếp tục hôn đến quên tình, tràn đầy mê luyến, không ngăn được xúc động của mình.
Một giây, hai giây, ba giây qua đi...
“Ưm...” Ôn Cận khẽ than, cuối cùng lại luân hãm trong loại cảm giác này, nàng nhịn không được vòng lấy eo Ninh Thiển, tùy ý để hành động thân thiết không nên có giữa hai người lan tràn mãnh liệt.
Khi không kiêng dè gì mà hôn sâu đối phương, chính là sai lầm bắt đầu.
Đúng như Ninh Thiển đã nghĩ trong lòng hàng ngàn lần, khi Ôn Cận hôn cô, nàng vỗ về gương mặt cô vô cùng dịu dàng, dù cho như nước, cũng khó có thể kìm ẩn nhẫn khát cầu.
Ôn Cận đột nhiên chủ động làm Ninh Thiển càng thêm điên cuồng, cô cũng hiểu rõ, đêm nay cô và Ôn Cận sẽ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn.
Ninh Thiển tiếp tục cùng Ôn Cận nhĩ tấn tư ma, nương men say, phát tiết tình tố yêu thầm nhiều năm qua của mình, cũng may Ôn Cận không có cự tuyệt, phảng phất tất cả đều là nước chảy thành sông.
Đêm dài, khi tình nùng ý mật.
“Tôi...Có thể chứ?”
“Ừm...”
Ôn Cận uống quá nhiều rượu, giờ trong đầu chỉ còn trống rỗng, chủ động phối hợp Ninh Thiển, không có kháng cự, cũng không có nghĩ đến, sáng ngày mai nàng sẽ hối hận bao nhiêu.
Lớn lớn bé bé quần áo cởi vứt đầy đất.
Trên giường, cơ thể trắng nõn mảnh mai của hai người phụ nữ triền miên bên nhau, khí thế hừng hực, tận tình một đêm.
*
Sáng sớm hôm sau, khi Ninh Thiển tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Ôn Cận vẫn còn ôm cô, trước mắt chính là gương mặt của người mình yêu nhất, thật là khó tin.
Dịu dàng đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, hai người hôn nhau thật sự động tình, Ninh Thiển thậm chí cảm thấy, Ôn Cận hẳn là có cảm giác với mình.
Nhưng tâm tình Ninh Thiển vẫn thấp thỏm lo lắng.
Say rượu, tình một đêm.
Cô chưa từng muốn quan hệ với Ôn Cận có tiến triển thêm một bước lại sẽ ở dưới tình huống như vậy.
Cô cũng hối hận, dưới tình huống như thế, cô và Ôn Cận lại phát sinh quan hệ, tối hôm qua sao mình lại bốc đồng như thế.
Nhìn mặt Ôn Cận, Ninh Thiển nhịn không được cúi đầu xuống hôn nàng, nghĩ thầm, nếu đã bắt đầu như thế rồi, vậy thì nói thẳng với Ôn Cận đi, về sau phải quang minh chính đại mà ở bên nàng, yêu nàng.
Ôn Cận mở mắt ra, đáy mắt đó là gương mặt Ninh Thiển, Ninh Thiển đang hôn khóe môi nàng.
“Cậu...tỉnh rồi.” sau khi tỉnh rượu, Ninh Thiển vẫn là cái Ninh Thiển vừa thấy Ôn Cận liền túng kia, cô giúp Ôn Cận bóp trán, vừa tri kỷ lại ái muội hỏi, “Đầu còn đau không? Khó chịu không?”
Chuyện đêm qua hiện lên trước mắt Ôn Cận, hối hận không kịp, nàng nhắm mắt, khó chịu mà đẩy Ninh Thiển ra, “Xin lỗi, tối hôm qua...!Tối hôm qua uống nhiều quá.” Ninh Thiển ôm hụt một cái, Ôn Cận trả lời như vậy cũng là ở trong dự kiến của cô, rốt cuộc giữa hai người nhìn chỉ như là một đêm vui vẻ, Ôn Cận làm sao mà biết được, mình đã đau khổ yêu thầm nàng gần mười năm?
“Ôn Cận, cậu nghe tôi nói.” Ninh Thiển giữ chặt lấy tay Ôn Cận, “Tối hôm qua đúng là tôi có uống rượu, nhưng những cái đó, tuyệt đối không phải nhất thời xúc động...” Ôn Cận nghe, mặt đầy u sầu, nàng thật hy vọng Ninh Thiển cũng đồng ý rằng tối hôm qua chỉ là do uống nhiều quá, nhưng Ninh Thiển vẫn còn tiếp tục nghiêm túc nói, cơ hồ đã làm nàng suy sụp.
“Tôi thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu, Ôn Cận.
Bắt đầu từ năm hai, tôi đã thích cậu.
Tôi biết cậu không thích phụ nữ, cho nên vẫn luôn không dám thổ lộ, sau tốt nghiệp xuất ngoại, tôi cho rằng tôi có thể quên cậu đi, nhưng khi vừa về nước nhìn thấy cậu, cả đầu tôi lại bắt đầu chỉ còn có cậu, tôi không thể khống chế được bản thân mình...” Ninh Thiển nói với lòng đầy tủi thân.
“Thiển Thiển, cậu...”
Ninh Thiển tiến lên lại ôm lấy Ôn Cận, làm đến bước này cũng cần đến dũng khí, cô nói đến thâm tình, “Tôi thật sự thích cậu, cho tôi một cơ hội, chúng ta nghiêm túc kết giao đi, làm bạn gái tôi có được không?”
Lần đầu tiên thổ lộ thế nhưng lại là ở dưới tình huống như vậy.
“Cậu đừng như vậy.” Ôn Cận vô cùng ngoài ý muốn, thế cục sao lại biến thành như bây giờ, nàng nghĩ, vẫn là đẩy Ninh Thiển ra, cau mày, như là có thiên ngôn vạn ngữ, rồi lại muốn nói lại thôi.
“Tôi đối với cậu là thật lòng.
Việc tối hôm qua, cậu cho tôi một cơ hội chịu trách nhiệm được không?”
Nghe thấy tối hôm qua, Ôn Cận đem mặt vùi vào lòng bàn tay, thật lâu sau, “Thực xin lỗi.
Tôi chỉ xem cậu là bạn bình thường, tối hôm qua chúng ta thật sự đã uống quá nhiều rồi.”
Hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi, tối hôm qua nàng không đẩy Ninh Thiển ra, việc không nên xảy ra giữa nàng và Ninh Thiển cũng đều đã xảy ra.
“Tôi hiểu, cậu có thể là...!nhất thời không tiếp thu được việc ở bên phụ nữ, chúng ta có thể từ từ tới, tôi có thể chờ, tôi có thể chờ...” khi nói đến chờ, Ninh Thiển hèn mọn lại chật vật, quá mức để ý, “Tối hôm qua không phải tôi uống quá nhiều, tôi thật sự thích cậu, cho tôi một cơ hội.
Cậu hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ thật yêu cậu, đời này chỉ đối tốt với cậu thôi...”
Đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Ninh Thiển lại si lại ngốc, càng là như thế, Ôn Cận càng lo lắng khó chịu.
Ninh Thiển hốc mắt đã đỏ, lại còn miễn cưỡng cười, thấy cô ấy như vậy, Ôn Cận như nghẹn ở trong họng, “Nhưng mà, chúng ta thật sự không thích hợp.”
“Vì sao chứ?”
“Cậu đừng hỏi...”
“Tối hôm qua rõ ràng cậu cũng có cảm giác với tôi, vì sao lại không chịu cho chúng ta một cái cơ hội?” Ninh Thiển nhớ tới tối hôm qua Ôn Cận ôm mình, gọi tên của mình, thân mật như vậy, khi cùng mình hôn môi, rõ ràng hưởng thụ như vậy.
“Chúng ta có thể từ từ tiến tới, đừng từ chối tôi nhanh như vậy...”
Ôn Cận nhìn về phía Ninh Thiển, giọng nàng run rẩy, không lớn không nhỏ, “Nhưng tôi đã kết hôn...”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
“Cậu kết hôn? Cậu không cần phải lừa dối như vậy...” Ninh Thiển không nói được nữa, khi nào Ôn Cận lại sẽ lấy loại việc này ra đùa giỡn chứ, mà bộ dạng Ôn Cận cũng vô cùng thống khổ nan kham.
Ninh Thiển không thể