Ánh mắt quét đến Cảnh Nhuế cùng người phụ nữ thành thục bên cạnh cô, biểu tình của Trì Gia cũng không có biến hoá gì, không còn lại hát lệch nhịp giống như trước đây, tiếng hát vẫn cất lên như thường.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Trì Gia nhìn thấy Cảnh Nhuế ở đây ái muội với phụ nữ khác, đối tượng ái muội bên người Cảnh tiểu thư, luôn là một người lại tiếp một người, cũng giống những bộ quần áo hàng hiệu trên người cô, xinh đẹp lại không cùng một kiểu dáng.
Đêm nay Trì Gia chỉ hát hai bài, liền lấy lý do giọng không được thoải mái từ chối, sớm xuống sân khấu.
Ngồi trong góc, Trì Gia thẳng lăng lăng nhìn vào rượu trong ly, sau đó buồn uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là “nghiêm túc chính là thua”, nàng không nên cùng chơi với Cảnh Nhuế, nàng chơi không lại, mặc dù ngoài miệng nói rất là không sao cả, nhưng trong lòng nghiêm túc chính là nghiêm túc, nên khó chịu vẫn sẽ khó chịu, này không quan hệ đến việc ngoài miệng mình có thừa nhận hay không.
Trì Gia tự giễu bản thân, nàng từng yêu nhiều như vậy mà vẫn là đồ bỏ đi, vẫn không nhớ lâu được, dễ dàng ngộ nhận rung động nhất thời mà người khác mang lại cho mình là thích là yêu như vậy.
Buổi tối hôm đó, Cảnh Nhuế cũng chỉ là cho nàng một cái ôm, nàng vậy mà lại tưởng lầm rằng đó là tình cảm thật.
Cũng chỉ mới vài ngày trước, Trì Gia cảm thấy có lẽ là Cảnh Nhuế thích mình, nhưng trên thực tế, sau khi nàng từ chối Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế cũng không có chút mất mát và khổ sở nào, trong phút chốc còn không phải cùng với người phụ nữ khác đánh đến nóng bỏng.
Có thể thấy được trực giác của phụ nữ, cũng không phải là lúc nào cũng chuẩn.
Rốt cuộc bản thân mình muốn thế nào? Trì Gia cũng hỗn loạn, thậm chí ngại chính mình làm, nếu Cảnh Nhuế thật sự thích nàng, nàng cảm thấy lo lắng; Cảnh Nhuế chỉ là cùng nàng gặp dịp thì chơi, trong lòng nàng lại thấy khó chịu.
Có khi con người chính là một thể trời sinh mâu thuẫn, cứ thích lo sợ không đâu.
Con đường duy nhất có thể giải quyết phiền não của nàng, đại khái chính là rời xa hồ ly tinh họ Cảnh này, trước khi quen biết Cảnh Nhuế, Trì tiểu thư cảm thấy mình ăn gì cũng ngon.
Uống cạn vài ly, Trì Gia liền xách túi rời đi, vừa vặn đi qua bên cạnh Cảnh Nhuế, cùng nàng sát vai, mùi nước hoa trên người đối phương rất quen thuộc, quen thuộc đến như là ký ức khắc vào trong lòng.
Dư quang chú ý tới Trì Gia, trên mặt Cảnh Nhuế mang theo cười nhạt, hai người đã từng không chỉ là một lần cùng vong tình dây dưa ở trên giường, nay lại như người xa lạ.
Bản thân quá giỏi về ngụy trang chưa chắc đã là chuyện tốt, giống như Cảnh Nhuế, xưa nay luôn thể hiện cường thế mà không hiểu cách yếu thế, mặc dù cảm thấy ảm đạm cô đơn, cũng chỉ chôn sâu tại đáy lòng, sợ viết ở trên mặt sẽ bị người phát hiện.
“Đêm nay có đi xem phim không?”
Cảnh Nhuế hoàn hồn nhìn về phía đối tượng hẹn hò đêm nay của mình, “Không có hứng thú.”
“Vậy đêm nay cô hẹn tôi ra đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Nghe nói Cảnh tiểu thư rất biết cách chơi, người nọ đơn giản trở nên táo bạo, ái muội tiến đến trước mặt Cảnh Nhuế, nói thẳng vào vấn đề, “Chúng ta trực tiếp đến khách sạn đi?”
Trên mặt Cảnh Nhuế vẫn là nụ cười nhạt mê người, cô đứng dậy đạm nhiên nói, “Ý của tôi là, tôi không có hứng thú với cô.”
“Ai! Không có hứng thú cô còn hẹn tôi ra đây làm gì!”
Cảnh Nhuế đã đi ra quán bar, việc làm phí cảm tình của người khác mà không cho người ta, cô đã làm không ít.
0 giờ, Trì Gia nằm ở trên giường nhưng vẫn rất tỉnh táo, bản thân không đi ngủ đi mà trong lòng lại còn miên man suy nghĩ, đêm nay có phải họ Cảnh lại ôm người phụ nữ khác hay không, nói lời ngon tiếng ngọt dỗ người đó ngủ.
Trì Gia đem mặt vùi vào gối đầu, cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi, người phụ nữ như vậy, vì sao mình còn muốn tâm tâm niệm niệm, nhớ đến cô ấy.
*
10 giờ sáng, văn phòng giám đốc AS.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thiển bước vào trong cánh cửa này, trên mặt không mang theo tươi cười, mà là vẻ mặt lạnh như băng.
Hai người đều thực tiều tụy, Ôn Cận càng tệ hơn, trong khoảng thời gian này chuyện phiền toái cứ nối gót tới, làm nàng thở không nổi, hơn nữa một đêm kia nàng và Ninh Thiển...
“Tìm tôi...!Chuyện gì?”
Ninh Thiển không nói chuyện, cũng không nhìn vào mắt Ôn Cận, mà là đem đơn xin từ chức đặt lên trên bàn làm việc, đẩy qua cho Ôn Cận.
Đơn từ chức, Ninh Thiển sẽ làm vậy, đây là chuyện Ôn Cận cũng đoán được.
Tuy nói phải công tư phân minh, nhưng Ninh Thiển vẫn không tài nào làm được như vậy, cô không còn cách nào giữ lại được nữa.
Mỗi lần vừa nhìn thấy Ôn Cận, là lại nhớ tới một đêm kia, nhớ tới mình trong đêm đó đã trở thành kẻ thứ ba người người ghê tởm.
Ôn Cận nhìn đơn từ chức kia, bây giờ nàng giữ lại Ninh Thiển cũng không được, mà phê chuẩn đơn xin từ chức cũng không xong.
Hai người căng thẳng ở văn phòng, trầm mặc.
Cầm đơn xin từ chức trong tay, Ôn Cận hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn Ninh Thiển nói, “Đêm đó là trách nhiệm của tôi, cậu không cần phải...”
“Giám đốc Ôn.” Ninh Thiển nhìn thẳng vào mắt Ôn Cận, đã từng, khi nhìn nàng như vậy tim sẽ đập gia tốc, hiện tại, Ninh Thiển đã không thể nói được tâm tình của mình bây giờ như thế nào, “Cậu cảm thấy xảy ra những chuyện đó, tôi còn có thể ở lại sao? Còn nữa, tôi nói rồi đêm đó là tôi chủ động, cậu không cần tự trách.”
“Kỳ thật tôi và...”
“Đủ rồi!” Ninh Thiển lần đầu tiên hùng dữ với Ôn Cận như vậy, không chút nào nể tình mà cắt ngang lời nàng nói, “Cậu không cần giải thích, nếu đều đã là sai, chúng ta cũng đừng nhắc lại việc kia nữa, đừng bao giờ nhắc lại nữa.
Nhắc đến tôi lại cảm thấy ghê tởm...!Cảm thấy ghê tởm chính mình.”
“Cậu đừng nghĩ như vậy...” Ôn Cận nghẹn lời, ban đầu nàng muốn giải thích với Ninh Thiển, nhưng giải thích với Ninh Thiển lại có thể cứu vớt được gì? Bởi vì nhất thời xúc động phóng túng, nàng đã gây tổn thương cho nhau, nói cái gì cũng đều không thay đổi được.
“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giao phó lại công việc theo lưu trình bình thường, sẽ không ném lại mớ bòng bong rồi chạy lấy người.”
“Thực xin lỗi.” Ngoại trừ ba chữ này, Ôn Cận không biết còn có thể nói với Ninh Thiển cái gì nữa, nếu nàng sớm nói cho Ninh Thiển mình đã kết hôn, giữa hai người bọn họ cũng sẽ không xảy ra ngoài ý muốn tối hôm đó.
“Cậu không cần nói xin lỗi với tôi.”
Hiện tại điều Ninh Thiển ghét nghe được nhất, vừa lúc cũng chính là ba chữ này, một buổi tối, Ôn Cận làm nàng từ thiên đường rớt tới địa ngục.
Tan tầm, Ninh Thiển hẹn Cảnh Nhuế đi uống rượu, đêm nay cô muốn uống đến nôn ra mới thôi, lấy này để hiến tế đoạn tình cảm yêu thầm bị chó tha kia của nàng, sau khi đêm nay qua đi, Ôn Cận sẽ phải hoàn toàn bốc hơi ra khỏi thế giới của cô.
“Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy trời sập xuống...” Đây là câu đầu tiên Ninh Thiển thốt ra khi vừa nhìn thấy Cảnh Nhuế.
Ninh tổng giám ngày thường tung tăng nhảy nhót, nay đột nhiên hốc mắt đỏ hồng nói như vậy,