“Nguyệt Vân, sao em lại ở đây?”
Một dáng hình quen thuộc bước tới trước mặt Quốc Thiên.
“Tôi tới thăm mẹ không được sao.”
Nói rồi Nguyệt Vân tiến tới trước mặt Khả Như nói.
“Sao hả người giời, cô là y tá mà không có y đức thì nên nghỉ đi cho rồi.
Thiết nghĩ chắc tôi phải lên báo với cấp trên của cô về vấn đề này.”
Nghe tới đây Khả Như mặt mày tái méc im lặng không dám nói gì.
Rồi cô quay sang nói với Quốc Thiên.
“Anh đã gặp quá nhiều khó khăn rồi lần này để tôi giúp.”
Nguyệt Vân tiến tới đặt chiếc thẻ atm của mình lên ghế rồi bảo.
“Đây là atm của tôi, mật khẩu là ngày chúng ta cưới nhau.
Bên trong đã có sẵn một tỷ năm trăm triệu, anh cứ rút ra mà lo cho mẹ.”
Quốc Thiên ngớ người, ngạc nhiên hỏi.
“Em kiếm đâu ra số tiền lớn tới như vậy chứ?”
“Đó là chuyện của tôi anh đừng nên biết để làm gì.
Anh cứ lấy đi.”
“Có phải là ..em đi mượn Trần Đôn hả? Hắn đã làm gì với em.”
Nguyệt Vân im lặng không trả lời.
Quốc Thiên cũng nói tiếp.
“Không..anh bây giờ anh không cần số tiền của tên khốn này.
Anh giờ có rất rất nhiều tiền có thể nói là con số rất lớn.”
“Anh đang nói quái quỷ gì vậy? Bộ anh bị khùng rồi à.”
“Không anh nói thật, hiện tại anh đang có rất nhiều.”
Bép!
Nguyệt Vân cúi người xuống vung cú tát vào mặt Quốc Thiên khiến anh thẫn thờ cả người.
“Em, tại sao …”
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Vân tát anh kể từ lúc yêu nhau tới giờ.
Dù anh có làm gì mắc lòng ai hay cư xử thế nào đi nữa thì cô cũng nhẹ nhàng với anh nhưng giờ tình thế đã khác.
“Anh có thôi ngay đi không, đừng có mà nói năn điên khùng nữa dùm tôi.”
Rồi cô quay mặt rời đi, mắt cô hơi ngấn lệ.
Quốc Thiên tay sờ lên mặt, đứng bần thần nhìn bóng lưng Nguyệt Vân rời đi.
“Này, này bi kịch gia đình luôn ha.” Khả Như đứng ngoài chứng kiến dẽ bĩu.
“Ôi nào là anh có nhiều tiền, nào là sĩ diện hảo hả.
Đúng là đồ nghèo hèn không biết thân biết phận.”
Quốc Thiên vẫn lặng người không nói câu nào.
“Này khi nãy tôi có nghe Trần Đôn anh em họ của anh đúng không ta? Nghe bảo hai người như nước với lửa từ khi anh sa cơ kia mà.
Không lẽ nào, cô ta lại bán cái trinh với giá một tỷ rưỡi.
Nghĩ tới thôi tôi thấy thật hả dạ khác mẹ gì con đi…”
Bốp!!
Quốc Thiên đứng phắc dậy không để cô ta nói hết câu, vung cú tát trời giáng vào mặt Khả Như, khiến cô ta say sẩm mặt mày.
“Anh..anh dám đánh tôi sao.”
“Cô không biết gì thì đừng có ăn nói hàm hồ.”
“Anh dám đánh tôi sao.
Quốc Thiên tôi sống chết với anh.”
Nói rồi Khả Như lao vào tùm áo Quốc Thiên vùng vằng.
Bởi vì chiếc áo đã nhũn nên chỉ cần một lực đủ mạnh cũng làm nó rách toạc.
Bênh nhân các phòng nghe cũng ồn ào thì ngói đầu ra nhìn.
Cảnh tượng chả khác gì một vụ đánh ghen.
“Tên khốn, tên chó chết này.”
Vừa nói vừa kéo giờ đây chiếc áo của Quốc Thiên cũng đã bị rách lả chả.
“Này này, hai người kia làm cái gì thế hả? Đây là bệnh viện chứ có phải cái chợ trời đâu mà làm vậy?”
Y tá trưởng vội vàng chạy tới mắng.
“Khả Như cô còn muốn gây ra trò gì nữa để phá cái bệnh viện này nữa hả? Hay cô muốn nghỉ việc sớm đây?”
Khả Như quay lại ý kiến.
“Anh ta đánh tôi không lẽ tôi để yên cho anh ta đánh vậy hả.”
Ý tá trưởng cũng biết Quốc Thiên nên hỏi.
“Tại sao anh lại đánh cô ấy?”
Quốc Thiên chỉ tay về hướng mẹ mình rồi bực bội nói.
“Anh nói thử xem, một người bác sĩ y tá thì đều phải có y đức trong người.
Ấy vậy mà cô ta lại đưa mẹ tôi ra ngoài nằm ghế hành lang như vầy anh thấy có đáng đánh không cơ chứ.
Trên sổ sách cũng ghi là không có tiền, nhưng không phải là không bổ sung.
Cô ta không biết gì còn đòi ném mẹ tôi ra bãi rác thử hỏi mạng người trong tay cô ta thì như cỏ rác hết hả?”
Y tá trưởng thấy Vương Giang nằm ở trên ghế hành lang hốt hoảng quay sang nhìn Khả Như quát.
“Khả Như, cô đang làm cái trò gì thế hả.
Còn không mau xin lỗi anh Quốc Thiên ngay đi không rồi sau đó ngay lập tức sắp xếp cho bệnh nhân trở lại phòng bệnh ngay.”
Khả Như dù không muốn nhưng không dám cãi lời y tá trường.
Cô cũng cúi đầu xin lỗi và hứa sẽ đưa mẹ Quốc Thiên vào lại phòng bệnh.
“Vậy mọi chuyện ở đây nhờ Y tá trưởng và cô Khả Như, giờ tôi phải đi tìm bác sĩ Ngọc để bàn chuyện phẫu thuật gấp.”
Nói rồi anh cũng tranh thủ chạy đi nhanh chóng.
.
“Phòng bác sĩ Ngọc, ở dãy A….Kia rồi!!”
Anh vội vàng lao tới mở cửa vẻ gấp rút vì một phần lo cho mẹ phần nữa thì thái độ của Khả Như vừa rồi anh không bình tĩnh được mà quên gõ cửa.
“Bác sĩ Ngọc, tôi có chuyện..chuyện…”
Trước mắt anh là một tấm thân trần như nhộng đang phơi ra trước mặt.
Như một kiệt tác của tự nhiên nét nào nét ấy đều uyển chuyển.
Quốc Thiên như sững người lại nhìn không chớp mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lan Ngọc với quần áo che vội.
“Ơ …sao anh lại vào đây.” Giọng nói ngạc nhiên cất lên.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Như lấy lại hồn mình trước thân thể tuyệt trần ấy, Quốc Thiên vội vàng quay mặt bước ra đóng cửa lại.
Tim anh đập loạn nhịp miệng thì thầm.
“Ôi bỏ mẹ mình đang nghĩ cái quái gì thế.
Không thể nghĩ bậy bạ được, cơ mà nhìn