Vừa bước chân ra cánh cổng bệnh viện, Quốc Thiên vội vàng rút máy gọi cho Nguyệt Vân.
Tiếng chuông vang lên hồi lâu nhưng không có người trả lời.
Anh lo lắng không biết Trần Đôn đã dở thủ đoạn gì với vợ mình.
“Tên khốn Trần Đôn, lần này ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Nhớ tới câu nói của Khả Như khi nãy.
Anh càng căm phẫn gọi liền cho mẹ vợ Thu Cát.
“Tít…tít…mày gọi tao có việc gì nữa thằng ăn hại?”
Chưa kịp ý ới gì thì Quốc Thiên đã bị quát vào mặt.
“Mẹ ơi, vợ con đâu rồi ạ? Sao con gọi cô ấy không bắt máy.”
“Ai, ai là vợ của mày?” Bà ta lớn tiếng.
“Tao chỉ có thằng con rể là Trần Đôn thôi, chứ không có thằng con rể nào ăn hại như mày cả.”
“Mẹ à, thực sự là có chuyện gì xảy ra với vợ con vậy ạ?”
Quốc Thiên mặc kệ lời xỉ vả anh lại tiếp tục hỏi.
“Này, tao nói vậy mà mày vẫn không hiểu sao hả? Con Nguyệt Vân giờ chắc đang bên cạnh cậu chủ Trần rồi.”
“Sao lại vậy cơ chứ? Mẹ không đùa con phải không?”
“Cái thằng ăn hại này, ai mà rảnh đùa mày cơ chứ.
Mày thích thì có thể đi kiểm chứng chứ tao không rảnh mà nói chuyện với mày nữa à.”
Nói xong bà ta thẳng thừng cúp máy.
Quốc Thiên nghe xong như sét đánh trong long.
“Không lẽ những gì Khả Như nói khi nãy là thật, không lẽ vợ mình bán…”
Quốc Thiên lắc đầu ngăn dòng suy nghĩ.
“Không được, vợ mình tuyệt đối không phải người dễ dàng như vậy?”
Giờ tuy có tiền trong người hay thân phận cao quý như xưa nhưng nếu để Nguyệt Vân bán trong trắng của mình thì có bao nhiêu đi nữa cũng có lợi ích gì.
Tâm trạng anh rối bời, lo lắng rồi vội vã chạy một mạch về biệt thự nhà họ Đào.
Nói là biệt thự thế thôi cũng chỉ là một căn nhà nhỏ đã bị hỏng được tu sửa lại sau khi dỡ bỏ nhà cũ, để thống nhất xây dựng lại ba tầng nếu so biệt thự chân chính tiểu khu thì chênh lệch rất xa.
Bước vào ngước lên nhìn thì thấy đèn phòng của Nguyệt Vân đang sáng.
Như một tia sáng lóe lên trong cuộc đời, Quốc Thiên vội vàng chạy lên.
“Ôi vợ ơi, em không đi với Trần Đôn thật rồi.”
Ba chân bốn cẳng chạy vào mở toan phòng ra.
Lúc này Thu Cát đang nằm trên giường cầm chiếc điện thoại mà xì xào tám chuyện.
Vừa thấy Quốc Thiên, bà ta nổi giận.
“Thằng ăn hại kia, mày mò vào đây làm gì cơ chứ.
Tao đã nói rồi cút khỏi nhà họ Đào tao ngay.”
Quốc Thiên như chết lặng khi người ở trong phòng không phải là Nguyệt Vân, anh vội vàng lao đi chạy lên tầng.
Thu Cát cũng chạy vội ra chửi.
“Cái thằng khố rách áo ôm này, mày lại chạy đi đâu nữa vậy hả.
Có mau đứng lại không.”
Quốc Thiên lao phắc lên trên lầu, gõ cửa từng phòng vừa gõ vừa gọi tên.
“Nguyệt Vân ơi..”
Cạch!!
Cánh cửa phòng cuối dãy đột nhiên nghe tiếng khóa.
Quốc Thiên biết có người liền lao lại gõ cửa.
“Nguyệt Vân ơi, mở cửa đi.
Cho anh gặp em đi mà.”
Thu Cát cũng đi tới từ đằng sau quát.
“Cái thằng chó điên này, tới bây giờ mày vẫn không chịu buông tha cho con gái tao cơ à.”
Quốc Thiên vẫn không mảy may lên tiếng năn nỉ.
“Nguyệt Vân ơi, xin hãy cho anh gặp em.
Anh đã có tiền rồi, anh có rất nhiều tiền rồi.”
“Mày bị ngáo chó à, thằng này nãy giờ tao chửi mà mày để ngoài tai à.
Với cả làm gì có ai trong phòng đó đâu chứ.”
“Con không tin, rõ ràng khi nãy có người khóa cửa bên trong.
Con biết Nguyệt Vân đang ở bên trong mà làm ơn cho con gặp Nguyệt Vân đi.”
Thu Cát trừng mắt tức giận nói.
“Mày bị khùng à thằng kia, làm gì có ai trong đó kia chứ mày không tin mở cửa vào đi.”
Không tin được lời của Thu Cát, Quốc Thiên thử mở nắm cửa nó không khóa nhưng mở ra thì bên trong hoàn toàn không có ai.
Quốc Thiên quỳ bệch xuống thất thần.
“Tao đã bảo mày rồi, con bé Nguyệt Vân đi với cậu Trần Đôn rồi kia mà.
Tao không biết tai mày bị điếc hay não mày chứa c*t nhưng mà mai lo mà li dị gấp đi cho tao.”
Quốc Thiên quay qua năn nỉ Thu Cát.
“Mẹ, con xin mẹ.
Mẹ chỉ cho con Nguyệt Vân đang ở đâu.
Con có tiền mà có rất nhiều tiền đấy mẹ.”
Thu Cát bĩu môi đá Quốc Thiên rồi nói.
“Mày bị thần kinh à, vào viện riết đầu óc mày cũng có vấn đề luôn hả.
Nhìn cái áo mày mặc trên người xem có khác gì miếng dẻ lau hay không hả? Tiền mua áo còn chưa có mà bô bô cái miệng.”
“Đồ đạc không quan trọng, quan trọng là Nguyệt Vân đâu.
Con sẽ giải thích cho cô ấy.”
Nghe nãy giờ cứ hỏi mãi, bà ta cũng sôi máu lên.
“Nguyệt Vân của mày nó đi với Trần Đôn rồi, giờ chắc chúng nó đang mây mưa với nhau rồi chứ không như cái thằng ăn hại như mày.
Có như không có.”
“Vậy con sẽ đi gặp Trần Đôn ngay.” Vừa đứng dậy tính đi thì cánh cửa phòng bên mở một giọng nói quen thuộc.
“Anh qua đó làm gì hả?”
“Nguyệt Vân.” Vừa thấy Nguyệt Vân, anh mừng rỡ chạy lại nắm lấy tay cô.
“May quá, anh cứ sợ em đi gặp tên đó rồi chứ.”
“Anh bị điên à, tôi gặp hắn làm gì chứ.” Nói rồi cô quay sang nói với mẹ mình.
“Mẹ à, con còn là gái có chồng đấy.
Sao lại có thể đi ngủ cùng một người khác được cơ chứ.
Mẹ mà nói như vậy người khác nghe được thì đánh giá mình như nào đây.”
Thu Cát nghe xong cũng không nói gì.
“Còn anh, đã đóng tiền chữa trị cho mẹ chưa.”
“Anh đóng rồi, mọi thứ ổn định hết cả.
Nhưng anh không xài tiền trong thẻ em đưa anh đâu.”
“Anh nói cái quái gì thế, vậy tiền đâu mà anh đóng cho mẹ cơ chứ?”
“Anh đã nói rồi, anh có tiền có rất nhiều