Khả Như nhìn thấy điệu cười của Quốc Thiên liền khinh bỉ.
“Này có phải dạo này ở bệnh viện nhiều quá rồi đầu óc anh bị điên đúng không mà cười cái gì?”
Quốc Thiên không nói gì quay lại nhìn vào đống trang sức ở quầy luxury.
Nhìn một lượt anh lắc đầu.
“Không được những thứ ở đây quá tầm thường, phải có những thứ khác gía trị hơn nữa.”
Khả Như nghe xong ôm bụng cười lớn.
“Không có tiền thì nói mẹ là không có tiền đi bày đặt màu mè.
Tôi sợ tới cái nhẫn năm trăm nghìn kia anh còn không mua nổi huống gì là mấy đồ tính bằng triệu.”
Tên bạn trai đi theo cũng vào hùa.
“Phải đấy, phải đấy anh càng nói chuyện tôi càng ngày thấy anh càng như tên điên vậy? Thôi đứng nói chuyện với tên này thấy không cùng đẳng cấp đâu em.”
“Anh nói phải đấy, em đứng đây nói chuyện một hồi thấy thủm không chịu nổi đây nè.”
Quốc Thiên chỉ nhếch mép nói.
“Không phải là cô sợ đấy chứ?”
Nghe lời kích động của Quốc Thiên, tên bạn trai đi cùng cũng nóng máu sỉ gái lên nói.
“Mẹ cái thằng điên này mày tin tao lấy tiền vả vô mỏ mày không hả.
Đến cái áo còn không thay nổi mà ở đó nói chuyện trên trời.”
“Vậy anh có dám chơi với tôi để lấy le không?”
“Á à, được sẵn đây cũng rảnh để tao chơi với mày tí nha.”
Quốc Thiên đảo mắt nhìn lên trên thấy bảng treo quảng cáo sợi dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến với mức giá chín mươi tỷ.
Có thể nói sợi dây chuyền này là hàng bậc nhất chỉ có một chiếc duy nhất.
“Chiếc dây chuyền đó anh thấy như thế nào?”
Cả Khả Như và tên bạn trai trố mắt nhìn hướng chỉ của Quốc Thiên.
Cả hai cùng đồng loạt bật cười thành tiếng.
“Ôi trời ơi, nó điên thật rồi em ạ.
Tiền mua áo còn không có mà đòi mua dây chuyền chin mươi tỷ.”
Khả Như cũng cười hùa.
“Anh đừng trách thằng người yêu cũ của em nhé!! Chán chả muốn nhận là người yêu cũ luôn nghe thấy dị giúp anh luôn đó, Quốc Thiên”
Quốc Thiên chẳng nói gì nữa quắc tay bảo hai người lên tầng.
“Thôi kệ lên cho hắn vui, tối rồi mà còn cười bể cả bụng đấy.” Khả Như vừa đi vừa cười to.
Đám nhân viên cũng bụm miệng cười khinh bỉ nhìn theo Quốc Thiên.
Khả Như cũng nghĩ ra ý đồ khác nói thêm.
“Nếu không mua được thì anh phải li3m chân tôi và người yêu tôi đó.
Còn nữa phải gọi chúng tôi là cha mẹ đấy biết chưa hả.”
“Rồi được vậy thì nếu hai người không thực hiện được thì hãy gọi tôi là ông nội nhé.” Quốc Thiên đồng ý lời thách thức.
“Này anh có nghe nó nói gì không chứ em mắc cười quá không kìm nổi nữa rồi.”
“Mai em qua cho nó với mẹ nó uống thuốc trị tâm thần đi là vừa nhé.”
Vừa bước lên tầng, chiếc dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến nằm trong một chiếc tủ kính trưng bày rạng rỡ, nhìn nó sáng bật lên giữa muôn ngàn đồ trang sức khác.
“Chà đúng là hàng chục tỷ có khác.” Tên bạn trai trầm trồ.
Quốc Thiên quay qua nói thêm.
“Hay giờ vậy đi, chiếc dây chuyền này thì chỉ có một.
Tất nhiên nó chỉ xứng đáng cho một người duy nhất đó là vợ tôi.
Anh không cần mua tranh với tôi làm gì chỉ cần mua cái vòng bên cạnh nó trị giá chín tỉ đằng kia là được.”
“Thằng này láo quá, được mày mua được thì tao cũng mua được.
Nếu mua không được mày chết m* mày với tao.”
“Được tiến tới quầy nào.”
Cả ba tiến tới quầy, Quốc Thiên bất chợt nhận ra người quen.
“Sao anh lại tới đây làm gì?”
Cô ta là Phương Linh, bạn thân của Nguyệt Vân.
“Tôi tới để mua Khuynh Thành Chí Luyến đằng kia.”
Phương Linh tròn mắt dè bỉu.
“Này anh ăn nói hàm hồ vừa thôi, tiền còn không có mà tới đây lấy le với ai hả? Cả cái đất Thanh Châu này ai mà không biết anh là tên vô dụng ăn bám nhà họ Đào chứ.
Vậy mà anh vẫn tới đây làm màu được cơ à.”
Khả Như bĩu môi tiến lại nói.
“Coi kìa, coi kìa tới tận người quen còn chửi vào mặt mà còn không biết nhục, công nhận anh ghê gớm thật đấy chứ.
Nghèo mà có tiếng hết đất Thanh Châu cũng ạ thành tiếng.”
Rồi tên bạn trai ôm bụng cùng với Khả Như cười.
Quốc Thiên quay qua nói.
“Tôi tới đây mua thật..”
Phương Linh đôi mắt khinh thường nói them.
“Này, tôi hỏi anh tí nhá, anh có tí sỉ diện nào không vậy? Còn không buông tha cho Nguyệt Vân nữa hả, anh có biết khi nãy Nguyệt Vân phải tới đây đưa nhẫn cưới của hai người cho tôi để cầm một tỷ rưỡi lo cho anh không.
Nếu anh còn thương cô ấy thì nên buông tha cho cô ấy đi tìm hạnh phúc mới đi.”
Quốc Thiên cũng biết mình cũng hay bị cô bạn thân của vợ thường xuyên dè bỉu.
Từ dạo nhà anh bị tai nạn cô ta hay qua nói những lời không hay về anh với Nguyệt Vân.
Quốc Thiên đưa chiếc thẻ lên bàn nói.
“Quẹt thẻ cho tôi.”
Phương Linh cầm chiếc thẻ ném vào mặt Quốc Thiên mắng.
“Anh còn diễn trò tới khi nào nữa đây hả.
Còn không mau cút đi chỗ khác để tôi còn làm việc.
Nếu anh còn ngoan