Tứ trưởng lão cười mỉa mai một tiếng, vốn cũng không để vào mặt.
Tư Đồ Lưu Phong cũng không nói gì thêm, chỉ đành yên lặng ở bên cạnh gật đầu không ngừng, hèn mọn cười theo.
Thấy chuyện này không có cách nào có thể thuận lợi hoàn thành, biểu cảm của các vị trưởng lão cũng trở nên khó coi, bọn họ còn có ý nghĩ muốn cưỡng ép người đoạt về.
"Nếu thực sự không được thì chúng ta cứ làm lớn chuyện lên, đến lúc đó trừng trị cái tên sư phụ của Cổ Nhạc Nhạc, sau đó nghĩ cách xóa trí nhớ của cậu ta"
Người của tông môn có bản lĩnh xóa trí nhớ, những thứ này mặc dù có hại với cơ thể, nhưng dù thế nào cũng là cách duy nhất.
Đại trưởng lão lấy từ trong ngực ra một viên đạn dược, đan dược này chính là đan dược tiêu trừ ký ức.
Đây là thứ đan dược mà nhiều năm trước bọn họ luyện chế ra, thực lực vô cùng mạnh, ngoại trừ có thể khống chế ký ức của con người, thì không tạo thành tổn thương quá lớn đến thực lực.
Có điều thỉnh thoảng sẽ đau đầu đến muốn bổ ra. Tình huống đó ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tu vi, nhưng đối với họ cũng không cần để ý quá nhiều. Dù sao thực lực và thiên phú của đối phương đủ để bù đắp. Chỉ cần dụ được đối phương, như vậy chuyện tiếp theo không cần để ý.
Các vị trưởng lão nhanh chóng ăn nhịp với nhau, lúc này tông chủ đang bế quan nghiên cứu đan dược, cho nên không có thời gian để ý tới bọn họ.
"Đã vậy thì chúng ta dẫn người đi trừng trị đám ma đạo này đi, tin rằng quân hộ thành cũng không ngăn chúng
ta."
Trên mặt đại trưởng lão là nụ cười xán lạn, trong lòng ông ta cũng biết rõ tiếp theo mình phải làm thế nào.
Bình thường bọn họ thường xuyên làm việc này, cho nên đã sớm quen rồi.
Tuy nói rằng đan dược kia cũng không dùng trên người tu hành, nhưng bọn họ vẫn có lòng tin với nó.
Bây giờ việc cần làm chính là xuất chiến, trực tiếp giết tận cửa, tin rằng với thực lực của bọn họ, thì có thể vây quét Trần Bình.
Mà lúc này Trần Bình căn bản không biết tình huống thế nào, anh thậm chí còn chẳng biết có người muốn tìm đến cửa gây phiền phức.
Có một đệ tử thiên tài như Cổ Nhạc Nhạc ở bên người, tiếp theo nhất định sẽ có đủ phiền não, điểm này đúng là không thể nghi ngờ gì, có điều Trần Bình cũng không nghĩ đối phương lại dùng thủ đoạn buồn nôn này giày vò mình.
Đại trưởng lão nhanh chóng dẫn đội, cùng với Tứ trưởng lão đến gây sự.
Lần xuất hành này có hai trưởng lão, tin rằng nhất định giải quyết được Trần Bình.
"Các vị trưởng lão, tên kia thực sự mạnh vô cùng, với cả tuyệt đối không thể khinh thường thực lực của anh ta, nếu như chúng ta." Tư Đồ Lưu Phong ở bên cạnh lo lắng nói, trên mặt mang theo vẻ xoắn xuýt, dường như muốn thuyết phục các vị trưởng lão đừng lơ là.
Nhưng không ngờ anh ta còn chưa kịp nói xong, liền bị đại trưởng lão trực tiếp cho một bạt tai.
Bây giờ Tư Đồ Lưu Phong thấy ấm ức vô cùng, anh ta ôm lấy gương mặt bị sưng lên của mình, yên lặng thở dài một hơi, trên thực tế anh ta không ngờ mình sẽ rơi vào thảm cảnh thế này.
| "Đúng là đáng chết, các người bây giờ không nghe tôi, tiếp theo đợi bị dần nhừ tử đi, các người tưởng tên kia dễ chọc vào sao?"
| Tư Đồ Lưu Phong cũng không nhịn được mà hung tợn nói, trên mặt mang theo vẻ bực bội, vừa nghĩ tới mình bị Trần Bình nhục nhã, còn chịu trưởng lão tông môn mắng chửi, tâm tình của anh ta cực kỳ khó chịu.
Có điều chuyện đã phát triển đến trình độ này, anh ta có nói gì cũng