Từ trước đến nay anh ta đều kiêu ngạo, ai ai cũng kính trọng, mà bây giờ biến thành dáng vẻ thế này, đúng là làm cho người ta có chút đau đầu.
"Trần Bình... tôi nhớ kỹ anh rồi, đời này anh đừng hòng tốt hơn!”
Sắc mặt Trương Đức Thọ trở nên càng thêm khó coi, anh ta thề nhất định mình phải mạnh lên, cho dù dùng phương thức nào cũng phải nhanh chóng giết chết Trần Bình.
Sự nhục nhã mà hôm nay cái tên Trần Bình này làm ra đối với anh ta, đã hoàn toàn tổn thương lòng tự trọng của anh ta.
Trừ phi Trần Bình cũng bị nhục nhã trước mặt đám người như thế, nếu không anh ta không cách nào giải trừ xiềng xích trong lòng.
Có điều coi như có dùng cách tương tự nhục mạ Trần Bình như vậy cũng khó đối mặt với nỗi thống khổ trong lòng mình.
Cho nên anh ta thề nhất định phải giết chết Trần Bình mới thôi, với cả từ trước đến giờ việc tu hành của anh ta cũng không có thành tích gì.
Nếu như muốn có thành tựu cũng chỉ có thể cân nhắc đi tìm bàng môn tà đạo khác.
Có điều loại như bàng môn tà đạo cũng có chút không thực tế. Trương Đức Thù mang theo vẻ tức tối về tới trong tông môn, anh ta hận không thể lập tức dấn thân vào ma đạo.
Tư Đồ Lưu Phong cũng không phải dạng người tốt gì, sau khi bị Trần Bình nhục nhã thì nhanh chóng trở về tông môn, báo cáo việc này lên.
Người trong tông môn cũng không ngờ sự việc sẽ trở thành nghiêm trọng thế này, bây giờ bọn họ còn đang tự hỏi rốt cuộc nên bồi dường nhân tài như Cổ Nhạc Nhạc thế nào.
“Ngay cả cậu cũng thấy bại à?” Đại trưởng lão lộ ra vẻ nghi vấn, ông ta không ngờ vậy mà lại thất bại.
Tư Đồ Lưu Phong có thực lực thế nào, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, mặc dù không phải là người tuyệt thế đỉnh cao gì, nhưng cũng coi là một vị sư huynh có mặt mũi trong tông.
Nếu như cậu ta mà cũng không có cách nào giải quyết thì đủ chứng minh người sau lưng Trần Bình rất lợi hại.
"Cái tên Cổ Nhạc Nhạc kia không ra tay, mà là sư phụ của Cổ Nhạc Nhạc ra tay, lần này tông môn chúng ta mất hết mặt mũi ở nơi họ! Cái tên này đúng là có chút môn đạo, tôi nghi ngờ anh ta tu hành bàng môn tà đạo”
Tư Đồ Lưu Phong hung tợn mở miệng nói ra phỏng đoán lung tung của mình. Nghe vậy, các vị trưởng lão cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. "Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ cậu có phát hiện gì sao?”
Bọn họ không ngờ Trần Bình lại là người của ma đạo trong truyền thuyết, chuyện này nói đến cũng có chút quỷ dị, Luyện Đan tông là một môn phái chính đạo, cho nên tuyệt đối không cho phép chuyện loại nhân vật này xuất hiện.
“Nếu đối phương đã là bàng môn tà đạo, vậy chúng ta cũng không cần phải khách sáo với anh ta nữa, tôi thấy cử trực tiếp bắt lại, thẩm vấn một phen!”
Trưởng lão quản sự ở bên cạnh không nhịn được nhấn mạnh một câu, ông ta cũng không muốn phỏng đoán gì về đối phương cả, nếu đã là người của ma đạo, vậy bọn họ coi như có được một cơ hội nổi danh.
“Nếu chúng ta có thể trừng trị cái tên đó thì nhất định có thể dễ dàng thu được thanh danh tốt, vừa hay lần này cũng đúng vào thời điểm chiêu nạp đệ tử, nếu như chúng ta có thể thể hiện thì càng có thể chiêu nạp nhiều đệ tử hơn"
| Trưởng lão phụ trách quản sự xếp hạng lão tứ, bình thường chịu trách nhiệm về vấn đề danh tiếng của các tông môn.
Vị tứ trưởng lão này luôn nóng nảy, làm chuyện gì cũng quả quyết nhanh gọn như vậy.
Tư Đồ Lưu Phong cũng nắm bắt