*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắc Hổ nghe Nạp Lan nói như vậy thì lập tức vò lên đầu mình rồi mỉm cười với vẻ ngại ngùng.
Thật ra đây cũng là lân đầu tiên Trân Bình vào phía trong của quán rượu này, không ngờ phòng của Nạp Lan lại bánh bèo đến vậy.
Trong phòng cô ấy có rất nhiều chỗ đều được trang trí bởi màu hồng, thậm chí còn có rất nhiều thú nhồi bông.
“Không sao, bây giờ tình trạng của tôi đã không còn gì nghiêm trọng nữa rồi.”
Lúc này Trần Bình đã ngồi dậy, mặc dù Phương Nhã cũng rất quan tâm Trần Bình nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn luôn mang đầy tâm sự.
Trần Bình biết lý do là vì cô ấy không tìm được ông nội nên anh liên nói với Phương Nhã: “Phương Nhã, cô khoan hãy sốt ruột, lát nữa chúng ta sẽ đi điều tra xem thử liệu có còn manh mối nào của ông cụ nữa không.”
Phương Nhã nghe Trần Bình nói như vậy thì liên lắc đầu.
“Việc quan trọng bây giờ là anh lo dưỡng thương trước đã, chuyện của ông nội thì chúng ta cứ từ từ suy tính.”
Trần Bình nghe Phương Nhã nói như vậy thì thoáng mỉm cười.
“Cô xem đây là gì?”
Lúc Trần Bình nói chuyện thì anh đã lấy ra một thứ, đó là một tấm huân chương của ông nội của Phương Nhã.
Phương Nhã nhìn thấy tấm huân chương đó thì liền ngây người ra: “Đây chẳng phải là huân chương của ông nội em sao? Sao lại ở chỗ của anh?”
Lúc này Trần Bình mới nói: “Tôi phát hiện ra thứ này ở Tứ Phương Linh Lung, tôi nghĩ việc ông nội cô mất tích nhất định có liên quan đến ông Trác.”
Trần Bình không hề nói dõi, anh đã phát hiện ra thứ này khi chiến đấu với ông Trác, vì lúc đó ông nội đã đặc biệt khoe thứ này với Trần Bình nên anh mới có ấn tượng.
Nhưng với tính cách của ông Trác, nếu không phải vì mục đích nào đó thì thiết nghĩ ông ta sẽ không kéo theo ông nội đi.
Nhưng bây giờ với Trần Bình mà nói, ông Trác chết rồi thì mọi thứ cũng không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu.
Nếu muốn biết tung tích của ông nội thì vẫn phải đến Tứ Phương Linh Lung một chuyến, xem thử có thể
tìm thấy được thông tin gì từ thuộc hạ của ông Trác không.
Phương Nhã cứ cầm mãi tấm huân chương như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nạp Lan thì gọi mọi người: “Những việc khác khoan hãy nghĩ tới, lấp no cái bụng trước đã nào.”
Häc Hổ nghe Nạp Lan nói như vậy thì lập
——————-