*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông nói câu đó rốt cuộc là có ý gì?”
Thật ra bọn Hắc Hổ vẫn luôn đứng bên cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài, chỉ cần Trần Bình thật sự gặp nguy hiểm thì bọn họ đương nhiên sẽ không ngu ngơ mà ở mãi trong quán rượu không ra ngoài.
Chỉ là họ nghĩ với thực lực của Trần Bình thì họ không tin có người nào trong hạ tâng này có thể là đối thủ của anh.
Vì vậy họ mới ở trong quán rượu để xem náo nhiệt.
Vị quản gia đó nghe Trần Bình nói như vậy thì cười hề hề rồi nói: “Cậu giết chết đội trưởng của đội một rồi thì đương nhiên người của đội một này sẽ không có ai quản lý, vì vậy tôi mới dắt bọn họ đến tìm cậu.”
Trần Bình chau mày rồi lập tức nói với vị quản gia đó: “Người của đội một các người có người quản lý hay không là chuyện của các người, có liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không có nghĩa vụ và cũng không có hứng thú làm đội trưởng đội một của các người.”
Vị đại quản gia đó nghe Trần Bình nói như vậy nhưng sắc mặt ông ta vẫn không hề thay đổi: “Nếu như tôi nói tôi sẽ giao linh mạch nguyên tố đó cho cậu xử lý thì sao?”
Cái gì? Đưa cho mình xử lý? Lễ nào người của nhà họ Khưu rộng rãi đến vậy sao? Lúc này quản gia lại nói tiếp: “Cậu không cần phải đồng ý với tôi ngay, cậu có thể suy nghĩ về việc này, nếu cậu nghĩ thông suốt rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
Ông ta nói xong thì đưa người đi.
Để lại Trần Bình ở đó với vẻ mặt ngơ ngác, thậm chí đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện thế nào, lời của vị quản gia đó, còn có người của đội một nữa, thật sự rất kì lạ.
Chỉ là sức hấp dẫn của linh mạch đó đối với Trần Bình mà nói thật sự quá lớn! Nếu như có thể nắm giữ được linh mạch đó thì bản thân anh đã có thể nắm giữ được một nửa
sức mạnh của hạ tầng rồi.
Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, Dương Thiết Sư đã dẫn người đi đến.
Ông ta vừa nhìn thấy Trần Bình đang đứng ngoài cửa thì lập tức hỏi: “Trần Bình, cậu không sao rồi ư?”
Trần Bình gật đầu, sau đó mời ông ta vào trong quán rượu.
Sau khi vào trong, Trần Bình mới kể lại một lượt chuyện trước đó cho ông ta nghe.
Dương Thiết Sư nghe Trần Bình nói xong thì nhíu chặt mày và nói: “Nhà họ Khưu này thật sự đành lòng giao linh mạch ra sao? Mặc dù tác dụng của linh mạch có thuộc tính ngâm rất ít nhưng dù sao thì cũng là linh mạch, nếu thật sự có thể tận dụng được nó thì nhất định sẽ có lợi ích rất lớn, chỉ là tôi sợ
——————-