Trần Bình nhận điện thoại mà Hồng Vân Tịch bảo người đưa tới, mắt nhìn nội dung video, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, cả người dâng lên cơn giận.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó, cơn giận này bị kìm nén lại.
Trịnh Thái nhìn thoáng qua, mắt muốn nứt ra.
Anh ta chỉ về phía Hồng Vân Tịch bên kia, tức giận hét lớn: “Hông Vân Tịch, cô hèn hạ như thế, dùng người nhà để uy hϊế͙p͙, đúng là không biết xấu hổi Người nhà họ Hồng làm như thế, toàn bộ Ninh Hải đều sẽ thấy xấu hổ vì mấy người! Tôi cảnh cáo cô, mau thả mợ Trần và cô chủ ra! Nếu không thì tôi sẽ dẫn người san bằng nhà họ Hồng các người!”
Trịnh Thái tức giận.
Dù cho ngài Trân đã tính đến, bảo tăng thêm người, bảo vệ biệt thự cẩn thận, nhưng vẫn tính sai.
Rõ ràng đối phương đã mời cao thủ ra tay.
Mười mấy vệ sĩ trong biệt thự mà đã bị diệt hết rồi? Trịnh Thái luống cuống, lắc đầu, mắt nhìn vê phía Trần Bình.
Lại phát hiện vẻ mặt ngài Trần trừ sự phẫn nộ ban đầu ra, không còn gì nữa.
Giờ phút này Hồng Vân Tịch cười lạnh vài tiếng, nói: “Tao hèn hạ? Thì thế nào! Chỉ cần có thể để Trần Bình quỳ gối, tao có thể làm bất cứ chuyện gì!”
Dứt lời, cô ta quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào Trần Bình, quát: “Trần Bình, không phải mày rất ngông cuồng sao, không phải muốn tiêu diệt nhà họ Hồng tao sao? Đến đây, bây giờ mày tiêu diệt nhà họ Hồng ngay đi! Tao muốn nhìn xem, trong lòng mày, vợ và con mày trị giá bao nhiêu!”
Muốn tiêu diệt nhà họ Hồng, cũng không biết cân nhắc thân phận địa vị của mình.
Trong lòng Hồng Vân Tịch cười lạnh.
Có chủ nhân làm chỗ dựa cho mình, cô ta không hề sợ hãi.
Chỉ là một Trần Bình nhỏ bé thôi, dù cho có chút thực lực thì thế nào? Bây giờ không phải đang bị mình nắm trong tay sao? Mọi người vây xem, những kẻ trốn trong tối kia, giờ phút này xem cảnh này cũng đều lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thua.
Vốn cho rằng nhà họ Hồng đã trêu phải quái vật khổng lồ thì sẽ phải bước xuống vực sâu.
Nhưng không nghĩ tới.
Người phụ nữ Hồng Vân Tịch này, trong khoảnh khắc sống còn lại tìm được cứu binh thế này, còn nắm được thứ quan trọng của đối ——————-