*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Thiên Trúc ôm hai vai Trân Bình, đôi mắt mang vẻ yêu thương mà nói: “Cháu ngoan, lại lớn hơn nhiều rồi.
Sao thế, lần này cần diệt nhà họ Hồng mà cũng không thông báo với chú Hai trước một tiếng.”
Lông mày Trần Bình nhíu lại, không hiểu mà hỏi: “Chú Hai, chẳng lẽ chú biết nhà họ Hồng ạ?”
Trần Thiên Trúc cười nhạt, lắc đầu, liếc nhìn Hông Thừa Lương đang té trong nước mưa.
Ông ta giơ chân bước qua.
“Hồng Thừa Lương, ông có biết tội của ông không?”
Trần Thiên Trúc hỏi với vẻ lạnh lùng.
Lúc này, Hồng Thừa Lương ngã vào nước mưa, sau khi nhìn người vừa mới tới thì cả người đều sợ hãi đến run rẩy.
Đầu tiên quỳ xuống, vùi đầu trêи đất, cất cao giọng nói: “Ông hai! Thừa Lương nhận tội! Thừa Lương bằng lòng gánh chịu hết tất cả hậu quải”
Khoảnh khắc nhìn thấy Trân Thiên Trúc.
Hồng Thừa Lương đã biết mình thua hoàn toàn rồi.
Là thua hoàn toàn! Ông ta hoàn toàn không còn lòng phản kháng nữa.
Bởi vì, nếu cứ phản kháng nữa, đó cũng là chết! Trân Thiên Trúc, ông hai, đã từng là người thành lập thương hội Hồng Môn.
Hơn nữa còn là người dẫn đường của nhà họ Hồng.
Có thể nói, toàn bộ nhà họ Hồng, đều là do một tay Trân Thiên Trúc kéo lên.
Vì sao ư? Chỉ vì trong lúc Trần Thiên Trúc rảnh rỗi, tiện tay giúp đỡ một gia tộc, muốn để nhà họ Hồng làm lực lượng dự bị.
Nhưng mà, càng về sau, nhà họ Hồng vẫn không thể phát huy được tác dụng.
Thời gian dần trôi qua, Trần Thiên Trúc từ bỏ nhà họ Hồng, rút lui khỏi chức chủ tịch của thương hội Hồng Môn, giao toàn bộ thương hội Hồng Môn cho nhà họ Hồng quản lý.
Cũng từ đó về sau.
Nhà họ Hồng mới thoát khỏi bàn tay Trần Thiên Trúc, trở thành một gia tộc.
Đây cũng là lý do sau khi Hông Thừa Lương biết thân phận của Trần Bình thì đã biết nhà họ Hồng khó tránh khỏi kiếp nạn, muốn cùng chết với nhau.
Không còn lựa chọn khác.
Trân Thiên Trúc lạnh lùng nhìn Hồng Thừa Lương đang quỳ gối mà run rẩy trêи đất, nói: “Hai mươi năm, không nghĩ tới nhà họ Hồng đã thay đổi, bây giờ tôi nói chuyện còn có tác dụng sao?”
“Xin nghe theo lệnh của ông hai!”
Hồng Thừa Lương vùi đầu xuống đất, để mặt trong nước mưa lạnh lẽo.
Sau đó, ông ta khó khăn đứng dậy, cất bước, quay đầu đi vê phía Hồng Vân Tịch.
Bốp! Hồng Thừa Lương tức giận,
dùng tay tát vào mặt Hông Vân Tịch, sau đó giận dữ hét lên: “Cút vê!”
Sau đó, ông ta không để ý ánh mắt kinh ngạc của Hồng Vân Tịch nữa, mà đứng trước mặt vệ sĩ nhà họ Hồng, giơ cao cánh tay hô: “Tất cả vệ sĩ nhà họ Hồng nghe lệnh, bỏ vũ khí xuống, không được chống lại!”
——————-