*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày, mau cút xéo đi! Nếu như đội trưởng của chúng tao nhìn thấy mày ở đây, hậu quả sẽ rất tai hại! Còn nữa, đừng ép chúng tao thô bạo, chúng ta đều là những người văn minh…..”
Anh bảo vệ mập mạp, còn chưa kịp nói hết lời, trêи trán đã xuất hiện một vâng đen.
Bởi vì.
Trần Bình trực tiếp kéo một chiếc ghế từ phòng an ninh bên cạnh, nghênh ngang ngồi xuống.
Hơn nữa, anh còn vắt chéo chân, khoanh tay, bộ dạng hết sức điềm tĩnh.
Không sai.
Bây giờ Trân Bình đang đợi, đợi người phụ trách của bọn họ đến xin lỗi.
“Đệch mẹ! Thằng nhóc này, nhanh cút đi, thật sự muốn bọn tao thô bạo có phải không? Bọn tao đã luyện võ ở Thiếu Lâm Tự, là cao thủ Taekwondo chính hiệu đấy!”
Nhân viên bảo vệ béo đã rất khó chịu.
Thằng này, thật sự là đang muốn đòn mà? Lời ngon tiếng ngọt thì không nghe, cứ buộc người ta phải ra tay đúng không? Trần Bình hơi nhíu mày, bây giờ Thiếu Lâm Tự dạy cả võ Taekwondo sao? Anh ấy cũng không muốn dây dưa với hai nhân viên bảo vệ này, nên nói thẳng: “Tôi đợi người phụ trách của các anh đến xin lỗi.”
Mẹ kiếp! Khẩu khí không nhỏ ha.
Đột nhiên, hai nhân viên bảo vệ tức đến phát cười, bất lực nhìn nhau, sau đó đưa tay trực tiếp vác cánh tay của Trần Bình muốn ném ra ngoài.
Nhưng mà, không hề nhúc nhích.
Hai người bọn họ thậm chí không thể nhấc nổi một thằng nhóc trông có vẻ như gió thổi cũng bay.
Trần Bình lười biếng liếc nhìn hai người một cái, sau đó nói: “Tôi khuyên các người, đừng phí sức nữa, một lát nữa người phụ trách của các người mà tới thì sẽ xui xẻo lắm đó.”
Hai nhân viên bảo vệ đã rất tức giận, trực tiếp rút cây côn chống bạo động ra khỏi eo và hét lên: “Thằng nhóc, đừng gây chuyện phiền phức nữa! Vừa nhìn đã biết mày là một thằng nghèo kiết xác, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mày không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Tuy nhiên, Trần Bình không thèm phản hồi.
Cũng vào lúc này, một lời khiển trách bất mãn từ bên cạnh truyền tới.
“Có chuyện gì vậy, các người đang làm gì đấy? Thật ồn ào, không biết buổi tiệc tối nay rất quan trọng sao? Còn đứng ở đây tán gẫu, không muốn
làm nữa đúng không!”
——————-