*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy Trần Bình đột nhiên xông vào, sắc mặt Giang Quốc Xương và Giang Quốc Thịnh liền thay đổi, mặt mày hoảng hốt tức giận! “Cậu, tại sao cậu lại đến đây?”
Lúc này Giang Quốc Thịnh lắp bắp hỏi, âm thanh có chút run rẩy.
Ở cửa rõ ràng có rất nhiều vệ sĩ.
Giang Quốc Thịnh nhìn thấy những vệ sĩ sau lưng anh lập tức thấy rét lạnh! Đây là tình huống gì? Trần Bình tìm những người này tới? Ông ta cảm thấy hoảng sợ Trong lòng Giang Quốc Thịnh đang rất hoảng loạn, ánh mắt liên tục nhìn về Giang Quốc Xương bên cạnh.
Mặc dù trong lòng Giang Quốc Xương cũng rất hoảng sợ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, thấp giọng quát: “Trần Bình, cậu hỗn láo, dám xông vào biệt thự tư nhân của tôi! Người đâu, đem bọn họ bắt lại cho tôi!”
Bá! Trong nháy mắt, từ trong biệt thự lao ra mấy đội vệ sĩ, tất cả đều trang bị đầy đủ, trong tay còn câm côn! Đây là những người trước đây Giang Quốc Xương đã sắp xếp để phòng ngừa có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Không ngờ lại phải dùng tới nhanh như Vậy.
Cũng không sao, nếu đã như vậy thì ông cũng không cần cũng không cần gấu diếm nữa.
Trần Bình liếc nhìn xung quanh, đối diện có tới mấy chục tên vệ sĩ, đám vệ sĩ đông nghịt bảo vệ không chút sơ hở nào Giang Quốc Xương và Giang Quốc Thịnh ở sau lưng.
Anh nhếch khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt nói: “Giang Quốc Xương, biệt thự này là của ông sao?”
Nghe vậy sắc mặt Giang Quốc Xương lập tức đông lại, ánh mắt rét lạnh, trâm giọng nói: “Tại sao lại không phải của tôi chứ? Biệt thự này là cậu và Giang Uyển dùng tiền biển thủ công quỹ mua, bây giờ nó đã chuyển đến trêи danh nghĩa tôi vậy đến chính là biệt thự của tôi”
Lúc trước Giang Quốc Xương đã mạo danh Giang Uyển, dùng con dấu của công ty mới mang biệt thự này chuyển đến danh nghĩa của ông ta.
Sau đó, Giang Quốc Xương cũng cười lạnh một tiếng khóe miệng hung ác nói: “Trần
Bình, đừng nói tôi không nhắc cậu, hôm nay dù có cánh cậu cũng khó thoát khỏi đây! Trong biệt thự tất cả đều là người của tôi, còn bên ngoài người của tôi cũng sẽ rất nhanh đến, tới lúc đó cậu muốn đi cũng khó, vì cậu là con rể của Giang gia nên tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cân cậu thay Giang Uyển kí tên đem tất cả cổ phần của tập đoàn Thượng Giang Tất Khang chuyển
——————-