*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thôi Chính Vượng không nói gì, chỉ thấy Điên Thành Vĩ ngạo mạn nói: “Đúng vậy! Chính là ông nội mày làm đấy! Mày định làm gì tao nào?”
Thôi Chính Vượng nhíu chặt lông mày lại, Điền Thành Vĩ này thật sự thiếu suy nghĩ, nếu Trần Bình giấu máy ghi âm hay gì đó thì sao? Điền Thành Vĩ cười lạnh và gõ gõ cây gậy bóng chày trong tay gã ta, và nói: “Mẹ kiếp, mày không bị chết cháy là mạng lớn rôi, sao tự nhiên lại dám tìm đến đây hả? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng hòng ra khỏi được đây, hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”
Điền Thành Vĩ nói xong, hai, ba mươi tên côn đồ xung quanh gã ta lập tức háo hức.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người lóe lên! Điền Thành Vĩ chưa kịp phản ứng, Trần Bình đã đi tới phía trước vài bước, rồi tung một cú đá, ngay vào giữa mặt Điền Thành Vĩ Điền Thành Vĩ bay ngược ra đăng sau, đập vào cửa phòng, sau đó nặng nê ngã xuống đất, sau đó ho khan hai tiếng, phun ra hai cái răng cửa.
Mọi người đều sợ ngây người! Trân Bình giơ chân võ bụi trêи quần, lạnh lùng nói: “Đánh thì cứ đánh, sao lại cứ thích nói nhảm như vậy làm gì?”
“Mẹ nó! Giết nó cho tôi!”
Điền Thành Vĩ nói ra với hàng răng bị thiếu.
Khi hàng chục tên côn đồ nghe được đại ca nói, tất cả đều lao lên.
Trần Bình nhìn bọn họ, cười lạnh, lao tới Thôi Chính Vượng, sau đó một bàn tay đã bóp được cổ Thôi Chính Vượng! Bắt vua đầu tiên! “Đừng nhúc nhích, ai nhúc nhích, tôi sẽ bẻ cổ anh ta.”
Trần Bình cười lạnh nói, sau đó siết mạnh tay hơn một chút, Thôi Chính Vượng cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng, vội vàng quơ tay lung tung rồi làm động tác bảo đám người lùi ra.
Ông chủ nằm trong tay Trần Bình, ai dám động tay động chân chứ? Mọi người trừng mắt nhìn Trần Bình, nhưng họ không dám bước tới.
Trân Bình cười nhẹ nói: “Đúng rồi.”
Ngay sau đó, anh buông lỏng tay, ngồi xuống ghế ông chủ của Thôi Chính Vượng, gác chân lên bàn.
“Có khách đến mà không biết làm gì sao?”
Trần Bình nói xong, câm điện
thoại di động của Thôi Chính Vượng trêи bàn đập mạnh xuống đất, hét lên: “Mang trà ra đây cho cậu chủ!”
Tiếng hô này như sét đánh! Ngang ngược!
——————-