*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay Thôi Chính Vượng khẽ run lên, điện thoại rơi xuống đất … Mẹ kiếp! Chuyện này là thế nào! Vừa rồi vẫn còn là anh em thân thiết, muốn đến Trấn Trường Tử, bây giờ lại ngừng hợp tác? Phải biết rằng, vô duyên vô cớ cắt hợp đồng trêи thương trường kinh doanh với việc cắt đứt quan hệ không có gì khác biệt! Thôi Chính Vượng với ông chủ Tôn quen biết nhau mười mấy năm rồi, vậy mà liền cắt đút như vậy? Hơn nữa cảnh tượng vội vàng không kịp vẫy chào như thế, rất giống một tên cặn bà lừa tình đêm đầu tiên! Thôi Chính Vượng ngu ngốc đứng chết trân tại chỗ! Ông nhớ lại những gì ông chủ Tôn nói vừa rồi, em lại bày thêm chuyện nữa rồi … Thôi Chính Vượng vô thức liếc mắt nhìn Trần Bình.
Trân Bình thì đang nhìn Thôi Chính Vượng với vẻ mặt thú vị.
Thôi Chính Vượng quá tức giận, lại nhấc điện thoại bấm một dãy số.
“Alo? Tổng giám đốc Triệu à, tôi là Thôi Chính Vượng…”
“Thôi Chính Vượng hả, xin lỗi, tháng này chúng tôi không cần rượu nữa, huỷ đơn hàng đi, sau này cũng không biết sẽ đặt hàng lại nữa không.”
Cạch! Cúp máy.
Thôi Chính Vượng gân như nôn ra một ngụm máu! Đột nhiên, trong lòng Thôi Chính Vượng xuất hiện một dự cảm không lành.
Ông ta gọi liên tục ba bốn cuộc điện thoại.