*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ha ha ha!”
Đinh Hằng bỗng cười vang.
Tên Trần Bình này nói anh ta nhiều tiên hơn anh, mà lại còn là nhiều đến độ khiến anh không tưởng tượng được.
Thật nực cười.
“Này này, anh bạn, có phải sáng nay anh ra cửa sau đó đập đầu vào cửa phải không, anh không bị làm sao chứ? Sao lại có thể nói ra những câu nực cười như thế chứ?”
Đinh Hằng chế nhạo Trần Bình.
Ninh Văn Thiến đứng cạnh đó cũng cười nắc nẻ, cả người rung lên vì cười, chống nạnh nói: “Ôi, Trần Bình, tôi thật sự phục anh luôn đấy.
Anh đúng là loại cực phẩm của cực phẩm, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ai đã còn lại sĩ diện hão như anh luôn đấy? Anh có biết kết quả của một tên ba hoa, thể hiện là gì không?”
Trân Bình lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi nói: “Tôi đã nói mua hết thì chäc chắn sẽ mua bằng hết, không hề khoác lác.”
Đinh Hằng vừa cười vừa lắc đầu, giọng đầy giễu cợt nói: “Được, vậy đi, anh đi tính tiền đi, tôi sẽ đứng đây chống mắt lên xem, được chưa? Nếu anh thật sự có thể thanh toán hết chỗ này thì tôi sẽ lập tức lăn ra khỏi đây cho anh xem, thế nào?”
Nhân viên trong cửa hàng lạnh lùng nhìn Trần Bình một cái, cô ta sẽ không tin loại người như Trần Bình sẽ có tiền để thanh toán, nhìn là biết chỉ là một tên chẳng ra gì, chỉ biết to mồm khoác lác chứ cũng chẳng ra sao, cô ta ngay từ đầu đã không coi trọng Trân Bình rồi.
“Thưa anh, hôm nay cửa hàng chúng tôi vừa kiểm kê hàng xong, tất cả quần áo trong cửa hàng có giá trị là gân 5 tỷ đồng, tôi có thể giảm giá cho anh, nếu anh lấy ra 5 triệu đồng số trang phục này tôi sẽ bán cho anh, sao? Đừng nói với tôi đến 5 triệu anh cũng không bỏ ra nổi”
Một người nhân viên trong cửa hàng nói bằng giọng đầy châm biếm.
Trần Bình nghe cô ta nói vậy cũng không giận, trái lại còn nở nụ cười nhàn nhạt: “Cô bán hay không bán cũng không liên quan, đúng là tôi sẽ mua quần áo ở đây nhưng không phải thông qua cô.
Hôm nay tôi mua tất cả đồ trong cửa hàng này nhưng công lao tiếp viên môi giới tất cả là do cô bé nhân viên này.”
Trần Bình nói xong chỉ vào một cô bé nhân viên trẻ tuổi đứng cạnh đó, cô bé này nhìn qua thì có vẻ mới vào làm ở đây nhưng thái độ phục vụ rất tốt, từ khi anh và Giang Uyển tới thử quần áo thì cô bé luôn theo sát phục vụ theo
những yêu cầu của anh và Giang Uyển, lại rất lễ phép, từ đầu đến cuối lại không nói thừa một câu nào.
Nhưng mà, từ ánh mắt của cô bé thì có vẻ cô ấy rất sợ cái người nhân viên phách lối, lắm lời bên kia.
“Được, tất cả đều là của cô ta đấy, ta cũng chẳng thèm.”
Nhân viên phách lối kia đầy
——————-