*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu nhóc này, tấm thẻ ngân hàng này của cậu lấy được từ đâu vậy?”
Ông chủ cửa hàng căng thẳng hỏi Trần Bình.
Trần Bình sửng sốt, anh nói: “Là của tôi, sao thế, ông nhận ra tấm thẻ này sao?”
Ông chủ cửa hàng vừa nghe thấy tấm thẻ này là của Trần Bình thì ngay lập tức liền trở nên kính nể, ông ta cung kính mà nâng tấm thẻ ngân hàng đó lên trả lại cho Trân Bình, vô cùng lịch sự mà bắt tay với Trân Bình, ông ta nói: “Chào cậu chào cậu, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là ông chủ của cửa hàng này, tên tôi là Hà Vĩnh Nguyên.
Tấm thẻ đen này của cậu tôi đã có phúc được nhìn thấy một lần trong một cuộc làm ăn với bạn bè, tôi đây sâu sắc hiểu được tấm thẻ này đại biểu cho cái gì!”
Trêи mặt ông chủ Hà toàn là vẻ kính trọng.
“Tôi tên Trần Bình.”
Trân Bình thản nhiên nói.
Họ Trần? Trong lòng ông chủ Hà nhảy dựng, ông ta nhanh chóng quay đầu lại trách cứ nhân viên trong cửa hàng, nói: “Xảy ra chuyện gì mà lại tranh cãi âm ï thế này? Lễ nào các người đã đắc tội với cậu Trần Bình đây rồi sao?”
Mấy nhân viên trong cửa hàng toàn bộ đều gấp gáp đi tới xếp thành hàng trước mặt ông chủ nhà mình, cúi thấp đầu không ai nói tiếng nào.
Ông chủ đã dạy bảo, đây chính là quy củ.
Người nhân viên khinh thường Trần Bình đó lập lập tức nói: “Ông chủ, ngày không biết đâu, vừa nãy người này đã gây chuyện trong cửa hàng đó.
Rõ ràng là bản thân anh ta mua không nổi mà còn làm phiền những khách hàng khác mua sắm nữa, tôi, chúng tôi đang chuẩn bị đuổi anh ta ra khỏi đây.”
Đuổi ra ngoài? Ông chủ Hà thiếu chút nữa đã bị dọa chết khϊế͙p͙.
May mà ông ta đi ra sớm, nếu không thì đã tạo thành sai lầm không thể cứu vãn được nữa mất! “Làm càn! Mấy người đang làm cái quái gì vậy? Thiếu chút nữa đã gây ra rắc rối lớn rồi có biết không?”
ông chủ Hà tức giận trách mắng.
Nhân viên trong cửa hàng phát hiện ra sắc mặt ông chủ Hà không đúng lắm nên vội bày ra một khuôn mặt đầy oan ức nói: “Ông… ông chủ, là do bọn họ cứ cắn
mãi không chịu nhả, bọn họ cứ thử đồ mãi mà không chịu mua…”
Nhân viên cửa hàng lại thêm mắm dặm muối mà miêu tả lại sự việc vừa rồi một lần, vẫn luôn cường điệu rằng mấy người Giang Uyển cứ thử mãi mà không mua, hơn nữa còn ảnh hưởng đến người khác mua sắm.
Nghe thấy những lời này, ông chủ Hà cũng có chút nghi hoặc và do dự.
——————-