*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quet thẻ thành công! Mấy người nhân viên vừa rồi còn khinh thường Trần Bình giờ khắc này trêи mặt toàn bộ bọn họ đều đầy vẻ ngỡ ngàng và kinh ngạc! Thật… thật sự thanh toán rồi! Đinh Hằng và Ninh Văn Thiến đó cũng sửng sốt, trêи mặt viết rõ vẻ không thể tin tưởng được! Sao có thể chứ, Trần Bình vậy mà lại thật sự thanh toán, hơn nữa còn là do Giang Uyển nhập mật khẩu! Đây, đây thật sự là khó lòng tưởng tượng được! Anh ta không phải một kẻ bỏ đi nhu nhược ở rể ở nhà họ Giang thôi sao? Bây giờ trong lòng Ninh Văn Thiển ngũ vị tạp trần, vô cùng khó chịu.
Người đàn ông mà cô ta hận thấu xương giờ khắc này lại mua cho người phụ nữ cô ta ghét nhất nguyên cả một cửa hàng quần áo, hơn nữa mật khẩu ngân hàng của anh ta còn để cho vợ mình biết! Cô ta đố ky, cô ta cũng hâm mộ! Ngay cả ông chủ Hà giờ khắc này cũng nơm nớp lo sợ, bởi vì ông ta thấu hiểu một cách sâu sắc tấm thẻ ngân hàng trong tay Trần Bình đó đại diện cho điều gì! Tấm thẻ ngân hàng chuyên biệt thuộc vê gia tộc Trần thị đó, người có thể dùng tấm thẻ này tuyệt đối không phải ở trình độ mà một nhân vật nho nhỏ như ông ta có thể tưởng tượng tới được! Nhưng mà bây giờ người như thế này đang ở trong cửa hàng của ông ta.
Ông ta vừa kϊƈɦ động, lại vừa kinh hoàng.
“Giang Uyển, cậu… sao cậu lại biết được mật khẩu vậy?”
Khâu Đồng Vân nhìn Giang Uyển và Trần Bình bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được, cô ta không thể nào tưởng tượng được một kẻ nhu nhược vô dụng như Trần Bình lại có thể có nhiều tiên tới vậy, hơn nữa Giang Uyển cũng nói cô ta không biết mật khẩu, nhưng bây giờ lại thanh toán thành công! Giờ khắc này trong đôi mắt xinh đẹp của Giang Uyển cũng toàn là ánh sáng khác thường, cô nhìn Trần Bình rôi nói: “Chính là ngày kỷ niệm kết hôn của tớ và anh ấy.”
Lúc này đây, trong lòng Giang Uyển thật sự rất ngọt ngào, ánh
mắt nhìn Trần Bình tràn đầy ôn nhu, cô vì thái độ không tốt của mình lúc nãy mà cảm thấy rất hổ thẹn.
Hình như đoạn thời gian này tính tình của cô thay đổi rất thất thường.
Khâu Đồng Vân và Ninh Văn Thiến đều nghe thấy câu này, trêи mặt, trong lòng bọn họ đều lập lòe sự hâm mộ không thể nào che giấu nổi.
“Vân nhớ lời tôi vừa nói lúc nãy chứ? Mời mấy người lăn ra khỏi đây ngay.”
——————-