Người Thừa Kế Hào Môn

Là tôi đụng vào đó, làm sao?


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha, không phục à?”

Đàn em bên cạnh Đỗ Hạo khinh thường cười: “Cái loại phế vật như thế này cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Nói đến đây, mấy kẻ kia lại phá lên cười ầm ĩ.

Ngay sau đó, nhỏ trà xanh lại đi đến, nhìn Trân Bình đầy khinh bỉ nói: “Nhóc này, đừng nói tôi không giúp cho cậu, tôi cho cậu hai con đường, hoặc là cậu quỳ xuống nói xin lỗi với anh Hạo hoặc là tự mình nhảy xuống sông.

Cậu tự chọn đi!”

Trần Bình mỉm cười ngồi xuống một bên, bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, tôi đây cũng chẳng muốn chọn.”

Lúc này, Diệp Phàm hoàn toàn giống như một kẻ không liên quan, cứ đứng một bên, im lặng nhìn.

Cuộc chiến này cũng chỉ như trẻ con đấu đá nhau mà thôi.

Vẫn là người đẹp ở quán rượu này được hơn, rượu cũng không tệ.

Đỗ Hạo nở một nụ cười lạnh nói: “Còn phí lời với nó làm gì, đợi đại ca nó đến rồi xử cả nó cùng đại ca nó luôn một thểt”

Nói xong, anh ta gọi điện thẳng cho tay Vương Quý kia, một giọng nói cục cằn lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đây chẳng phải là cậu ấm nhà họ Đỗ, Đỗ Hạo đấy sao.

Tìm tôi có chuyện gì, cậu có gì cần căn dặn sao?”

Đỗ Hạo lập tức bật loa ngoài để tất cả người xung quanh đều có thể nghe được, kế đến anh ta cười đáp: “Ha ha, Vương Quý, giờ tôi đang ở khách sạn Tỉnh Quang, đây là địa bàn của cậu đúng chứ?”

“Mẹ kiếp, thật sao? Cậu đang ở khách sạn Tỉnh Quang à? Cậu nói tên tôi ra lập tức sẽ được dâng đến cô em ngon nghẻ nhất!”

Vương Quý lớn tiếng đáp.

Đỗ Hạo ngơ ra sau đó vội vã giải thích: “Không cần.”

Cái gã Vương Quý này nói cái chuyện đó ra ngoài làm gì.

Nhưng trêи mặt anh ta không hề xuất hiện nửa điểm bối rối ngược lại còn lộ ra vẻ đắc ý, trong đôi mắt hướng về Trần Bình ngập tràn vẻ huênh hoang.

“Hà hà, hiểu hiểu hiểu, cậu Đỗ, tôi lập tức yên lặng sắp xếp cho cậu, đảm bảo tối nay cậu sẽ thoải mái đến muốn bay lên trời! À nhưng mà
đã trễ vậy rồi mà cậu Đỗ còn tìm tôi làm gì đây?”

Vương Quý hỏi.

Đỗ Hạo ha ha cười nói: “Tôi gặp chút phiền phức ở đây thôi.”

Nghe đến câu này, Vương Quý nhất thời nổi giận, lớn tiếng quát: “Cái gì? Ở khách sạn Tinh Quang này mà cũng có người dám đến gây phiền phức cho cậu Đỗ hay sao? Tôi sẽ đưa người qua đó ngay, mẹ nó, đúng là vô pháp vô thiên!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 886: Là tôi đụng vào đó, làm sao? ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện