*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Phong nhếch mày cười nói: “Tốt lắm, không hổ là Môn Đồ Vua, rất có dũng khí, không hê làm mất uy phong của các người.”
Lời vừa nói xong thì Năm Môn Đồ Vua tiến về phía trước chắn ngang Hàn Phong và Tiêu Trung Quốc.
Cho dù bọn họ biết bọn họ kém xa người này, nhưng mà, là một Môn Đồ Vua, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ tổng cục Cửu Châu, bảo vệ cổng.
Cho dù là sống hay chết thì cũng phải chiến.
Đây chính là uy phong của Môn Đồ Vua.
Sau đó, tại giây phút này một bóng hình từ từ đi ra từ bên trong tổng cục Cửu Châu.
Bóng hình này một thân quân áo vào vàng, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt mang theo sự cơ trí.
Người đó để tay ra đằng sau lưng, từng bước từng bước một tiến về phía trước.
Mỗi một bước chân hạ xuống tựa như rất bình thường nhưng mà cái khí thế bao quanh người đó lại mang một sự áp lực.
Các Chủ Thanh Long Các, Hoàng Phủ Tể.
Giây phút này sự xuất hiện của ông ta khiến Năm Môn Đồ Vua đều kinh ngạc.
Hoàng Phủ Tể nhìn Tào Anh đang đau đớn nằm trêи mặt đất liền nói: “Phó tổng chỉ huy, ông không sao chứ?”
Tào Anh chịu đựng đau đớn, khó khăn bò dậy từ mặt đất, sau đó đảo mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tể, rồi lạnh giọng nói: “Thanh Long Các chủ tới thật đúng lúc.”
Hoàng Phủ Tể hơi cười: “Đều là vì tổng cục Cửu Châu thôi.
Nói xong ông ấy nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Phong và Tiêu Trung Quốc, rất phóng khoáng giơ tay ra: “Hai vị, tiến vào bên trong ngồi chút chứ?”
Ánh mắt của Hàn Phong và Tiêu Trung Quốc rơi trêи người Hoàng Phủ Tề, sau đó nhăn mày lại.
Hoàng Phủ Tế, tên này, bây giờ ngay cả Hàn Phong cũng không thể nhìn thấu được.
Trong vụ điều tra việc đào tẩu Cửu Châu năm đó, ít nhiều gì cũng có bóng dáng của Hoàng Phủ Tể.
Nhưng mà không có chứng cứ xác thực.
Với cả, sự việc năm đó, Hoàng Phủ Tể cũng là người đầu tiên đứng lên hưởng ứng lệnh đuổi cùng giết tận Trần Thị do Cửu Châu ban ra.
Chỉ là về sau Trần Thiên Tu đã cố gắng hết sức đảo ngược tình thế, một mình đầu với Ngũ Các các chủ và tổng chỉ huy của Cửu Châu, một mình chiến đấu ở trong khu vực thứ bảy, về sau cuối cùng cũng chiến thắng.
Cũng chính bắt đầu từ thời khắc đó tổng cục Cửu Châu và Trần Thị đã đưa ra một hiệp nghị không
hề dễ dàng gì.
Lúc này sự xuất hiện của Thanh Long Các các chủ đã nói rõ sự thay đổi của cục diện.
Hàn Phong trực tiếp nhấc chân bước tiến vào bên trong và nói: “Khó mà từ chối lòng thành này, cho nên tôi sẽ vào trong ngồi lát vậy.
Lão Tiêu, ông ở bên ngoài đợi đi.”
Tiêu Trung Quốc phất tay một cái rồi nói: “Chỉ là một tổng cục Cửu Châu nhỏ bé, tôi thích vào thì vẫn được, tôi vào cùng cậu.”
Nói xong hai người trực tiếp đi qua năm vị môn đồ tiến vào bên trong tổng cục Cửu Châu.
Ban vạn quân chiến đấu nhanh chóng bày ra tư thế phòng bị sẵn sàng chiến đấu.
Một khi đối phương có hành động gì đối
——————-