“Tinh.” Một âm thanh rất nhỏ của tiếng kim loại rơi xuống mặt đất vang lên.
Không phải tiếng bom mà cũng chẳng phải tiếng lựu đạn khói.
Đợi qua một hồi lâu nhưng trong phòng lại chẳng có động tĩnh gì, trong lòng Cố Tĩnh Đình có chút ngạc nhiên.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc nhẫn bạc đang toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo của kim loại dưới ánh đèn mờ ảo.
Đây không phải chiếc nhẫn thuộc về Newgate hay sao? Vậy người đàn ông kia…
Cố Tĩnh Đình đứng dậy nhìn lên trên tầng.
Lúc này trong vườn gió thổi mát rượi, thi thể nằm rải rác khắp nơi, sao lại xuất hiện bóng dáng người đàn ông đó chứ?
Hắn ta chạy rồi? Hắn ta dùng chiếc nhẫn của gia tộc Newgate làm mồi nhử để có thể nhanh chóng trốn thoát khỏi đây hay sao?
“Cô chủ, chúng ta có cần đuổi theo không?”
Tiểu Lâm lúc này vội vàng chạy đến ban công, ánh mắt nhìn xuống vườn hoa phía dưới, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng.
Lần này đã là lần thứ hai rồi.
Bọn họ đã không bảo vệ tốt cô chủ.
Chỉ vừa lúc nãy thôi, cô chủ suýt chút nữa đã bị người đàn ông đó sát hại rồi.
Bọn họ cũng thực sự không dám tin nếu như lúc nãy hắn ta thực sự ra tay thì Cố Học Vũ sẽ phản ứng ra sao và bọn họ sẽ có kết cục như thế nào đây?
Vẻ mặt của Cố Tĩnh Đình lại có vẻ tĩnh lặng như nước, chỉ có hai bàn tay là đang nắm chặt vào ban công.
Cô nắm chặt đến nỗi đôi bàn tay trắng bệch không có chút máu nào, thể hiện suy nghĩ trong đầu cô lúc này.
Những người khác nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra ở đây nên đều chẳng nói lời nào mà chỉ nhìn Cố Tĩnh Đình.
Trong đêm khuya thanh vắng, một làn gió mát rượi thổi qua hất mái tóc hơi rối của cô ra phía sau gáy khiến cô có cảm giác hơi ngứa.
Cảm giác ngứa ngáy này làm cô bất chợt nghĩ đến người đàn ông ban nãy đã ghé sát vào tai cô, cũng dường như dán sát vào người cô.
Cố Tĩnh Đình càng nắm chặt tay vào lan can, hồi lâu mới xoay người lại, nhặt chiếc nhẫn bạc rơi trên sàn rồi siết chặt trong lòng bàn tay.
“Cô chủ?”
Tiểu Lâm có chút lo lắng nhìn cô, cô liền xua tay nhìn Trần Chí Trạch: “Tôi cho cậu thời gian ba ngày để tra ra lai lịch của người đàn ông đó.”
“Vâng.” Trần Chí Trạch gật đầu, liếc nhìn thấy trên bàn sách có chiếc máy tính liền nhanh chóng bước tới, ngồi vào bàn làm việc một cách thành thục.
Trong khi đó, Cố Tĩnh Đình lại cầm chiếc nhẫn bạc lên nhìn, một thứ gì đó vừa vụt qua trong tâm trí cô, nhưng là một chuyện khác.
Chiếc nhẫn bạc này bây giờ đã rơi vào tay cô,