Trần Chí Trạch hơi nhíu mày, vẻ mặt nhăn lại nói: “Thuộc hạ vô dụng.”
Chỉ bốn chữ thôi đã có thể thấy được hậu quả sau đó.
Cố Tĩnh Đình hơi nhướng mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Chí Trạch: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Chí Trạch chính là một cao thủ về máy tính.
Lúc đầu tất cả những tư liệu về Triển Thiểu Phàm hay những chứng cứ phạm tội của hắn ta, Trần Chí Trạch đều có thể tra ra hết nhưng bây giờ tại sao lại không thể tra ra thân phận của một người đàn ông chứ?
“Mỗi lần thuộc hạ muốn tra dữ liệu về người đàn ông đó đều gặp phải cản trở.
Dường như có người cố tình xoá thông tin của người đàn ông đó để chúng ta không tra ra.”
Lúc nói ra điều này, anh ta gần như vừa nghiến răng vừa nói.
Điều này đối với anh ta mà nói chắc chắn là một điều sỉ nhục: “Muốn phá được tường lửa của dối phương để tìm thông tin phải cần chút thời gian.
Cô chủ, xin hãy cho tôi thêm vài ngày, tôi nhất định sẽ…”
“Được.” Cố Tĩnh Đình khoát tay dứt khoát nhưng vẻ mặt lại vô cùng điềm tĩnh mà không hề có ý khiển trách Trần Chí Trạch.
Dù gì thì mấy ngày nay, mọi người đều bận rất nhiểu việc chứ không chỉ riêng chuyện này.
Cố Tĩnh Đình đứng dậy, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt tinh tế xinh đẹp ấy không bao giờ để lộ cho người khác đoán được bản thân đang nghĩ gì.
Nhìn một lúc lâu cô cuối cùng cũng có phản ứng: “Bây giờ trước mắt không cần phải truy tìm nữa.
Nếu như đã biết chuyện khiêu khích Newgate là do Triển Thiểu Phàm làm vậy cứ tiết lộ tin tức này cho những người còn lại của Newgate biết.
Không cần biết sẽ thế nào nhưng phải để Kỳ Lân Đường không dính dáng gì đến sự việc lần này.
“Vâng.” Trần Chí Trạch gật đầu.
Cố Tĩnh Đình vô thức nghịch chiếc nhẫn trong tay, rồi đột nhiên quay người lại.
“Mấy tên đàn em của Newgate lúc này đang làm gì vậy?”
Đã ba ngày.
Những sóng gió trong dự tính không hề xảy ra.
Rõ ràng là sự bình yên này rất không bình thường.
Cô hoàn toàn có lý do để tin rằng những tên đàn em của Newgate lúc này đáng lẽ phải đang nghĩ cách làm thế nào để gϊếŧ cô mới đúng.
“Cây đổ khỉ tan bầy.” Biểu cảm của Trần Chí Trạch mang vài phần cảm khái: “Vốn tưởng rằng đám người này đi theo Newgate lâu như vậy nhất định phải báo thù cho hắn ta chứ? Ai mà ngờ được hai tên đàn em đắc lực nhất của hắn ta bây giờ lại đi tranh giành địa bàn, bọn chúng còn một lòng muốn gϊếŧ đối phương để chiếm địa bàn.”
Cố Tĩnh Đình nhìn Trần Chí Trạch đang vừa nói vừa thở dài, đột nhiên