Cố Tĩnh Đình gõ ngón trỏ xuống bàn, ánh mắt của cô lập tức thay đổi nhìn về phía Trần Chí Trạch.
Từ trong ánh mắt của anh ta cô có thể nhận ra, đáp án của anh ta hoàn toàn giống với mình.
Long Đường, Hiên Viên Diệu.
Người duy nhất có thể cạnh tranh, đối kháng với Kỳ Lân Đường về mọi mặt.
Khuôn mặt hai người chợt nghiêm lại lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Mấy năm nay Kỳ Lân Đường và Long Đường đều có lĩnh vực làm ăn riêng của mình, rất ít khi hợp tác với nhau, và hai bên cũng coi như sống yên ổn, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng cô là người hiểu rõ hơn ai hết, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Cố Học Vũ cũng nhiều lần căn dặn, nếu có thể thì hãy cố gắng hết sức đừng đối đầu với Long Đường.
Bởi vì điều đó có thể dẫn đến hậu quả khiến cả hai bên đều chịu thiệt hại.
Theo những gì cô biết thì Hiên Viên Diệu không hề có đứa con trai nào lớn như vậy.
Vậy người đàn ông đó là ai?
Lẽ nào là người đứng đầu một chi nhánh mới hay là người mà Hiên Viên Diệu vẫn luôn bí mật bồi dưỡng?
Vừa nghĩ đến hành động cợt nhả của người đàn ông đó làm với mình, khuôn mặt Cố Tĩnh Đình liền lộ ra vẻ khó chịu.
Trên môi cô dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người đàn ông đó, trong lòng cảm thấy có chút hận người đàn ông này.
Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ bị người ta cợt nhả, trêu đùa như vậy.
Chưa kể đến việc cô bị hắn ta chĩa súng vào đầu trước mặt thuộc hạ của mình, đúng thật là quá mất mặt.
Cố Tĩnh Đình đưa tay lên xua xua như thể muốn dùng hành động này để xoá đi sự biến động trong tâm trạng của mình.
Tiểu Lâm đúng lúc này lại bước vào cửa: “Cô chủ.” Tiểu Lâm bước lên hai bước, nhìn Trần Chí Trạch một cái rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Xã trưởng Phác của Thanh Phong Xã mời cô đến tham dự một buổi tiệc vào chủ nhật tuần sau.”
Cố Tĩnh Đình đang giơ tay lên ngang mặt thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lâm.
Ngày sinh nhật của lão già đó mời mình đến làm gì chứ? Cố Tĩnh Đình hơi nhướng mày như chờ Tiểu Lâm nói nốt nửa câu còn lại.
Tiểu Lâm gãi gãi đầu: “Lần này xã trưởng Phác ngoại trừ mời cô ra còn mời một vài thiên kim tiểu thư của mấy nhà khác.”
Câu sau chắc chẳng cần nói nữa.
Khoé miệng Cố Tĩnh Đình hơi nhếch lên, bản thân cô hiểu lão hồ ly kia muốn làm gì rồi.
Tiệc sinh nhật à? Hay là tiệc xem mắt đây?
Trong đầu cô chợt loé lên hình ảnh một khuôn mặt xinh đẹp khiến vạn vật phải rung động, trong lòng cũng hiểu ra được mấy phần.
“Nếu đã như vậy rồi, vậy cứ tạm thời chưa về Bắc Kinh