Sự giễu cợt trong giọng nói, tia mỉa mai trong ánh mắt khiến cho Kim Lệ Châu tức đến phát điên: "Cô….
"
"Nhất định là cô." Phác Ân Tuệ bước lên trước, giọng nói đầy tức giận y hệt mẹ mình: "Nhất định là cô, người đàn bà như cô quyến rũ anh tôi không được đã ra tay đánh anh ấy."
Hai mẹ con cô ta khăng khăng khẳng định là Cố Tĩnh Đình đã làm, lúc này cho dù không phải Cố Tĩnh Đình làm, cũng phải đổ chuyện này lên đầu cô.
Bốn con mắt trợn về phía cô, dáng vẻ hằm hè kia chính là muốn đấu với Cố Tĩnh Đình tới cùng.
Đám khách mời đứng xem ngoài cửa, tất cả đều yên lặng không nên tiếng nhưng trong ánh mắt đều tràn đầy hứng thú xem kịch vui.
Vở kịch gì đây? Không phải cô gái này là người sắp đính hôn với cậu cả nhà họ Phác sao? Sao bây giờ lại cùng cậu hai chung một phòng?
Quyến rũ? Lại là hai chữ này.
Ánh mắt Cố Tĩnh Đình lạnh lẽo như băng, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Phác Ân Tuệ.
Cô ta lại làm như không cảm nhận được ánh mắt của cô.
Có mẹ ở bên cạnh, nơi đây lại là địa bàn nhà họ Phác, cô ta chắc chắn rằng Cố Tĩnh Đình sẽ không dám làm gì mình, hoàn toàn bỏ qua sự chột dạ vừa thoáng qua trong đầu.
"Cô dám làm tổn thương anh trai tôi, Thanh Phong Xã chúng tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.” Giọng nói của Phác Ân Tuệ vô cùng khí thế.
Dĩ nhiên điều khiến cô ta tức giận không phải là Cố Tĩnh Đình đánh Phác Chính Nguyên bị thương, mà là vì Cố Tĩnh Đình dám thân mật mới Tang.
Chuyện này đúng là không thể tha thứ.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, Phác Ân Tuệ nổi điên muốn xông lên cho Cố Tĩnh Đình một cái bạt tai.
Nhưng cô ta đã quên một điều.
Cố Tĩnh Đình là người thế nào? Trong khoảnh khắc cô ta xông lên, Cố Tĩnh Đình nhanh chóng bắt được tay cô ta, xoay tay vặn một cái, cố định tay cô ta ra sau lưng.
Tiếng "rắc rắc" vang lên, đó là âm thanh xương tay bị bẻ trật khớp.
"A ——" Phác Ân Tuệ hét lên, giọng hét chói tai như heo bị chọc tiết.
"Cố Tĩnh Đình." Kim Lệ Châu có từng trải thế nào, lúc này sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Cô ta có