“Cô chủ…”
“Tôi không sao.” Đối với lần tấn công này của cấp dưới mình, Cố Tĩnh Đình cũng rất hài lòng, cô nhìn sang Kim Lệ Châu đã bị Tiểu Lâm đánh ngất.
“Mẹ.” Phác Ân Tuệ nhìn thấy mẹ mình ngã bên ngoài, lại kêu lên.
Cả người bị trói lại càng giãy dụa liên tục.
“Cô chủ.
Những người này xử lý thế nào?” Tiểu Lâm biết tính cách của Cố Tĩnh Đình, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những người đã từng làm hại cô.
Hôm nay mặc dù cô không có chuyện gì, nhưng mà…
“Trói hết toàn bộ sau đó đóng cửa lại.” Vẻ mặt Cố Tĩnh Đình không còn ý cười, tầm mắt nhìn sáng Trần Chí Trạch: “Phác Tương Vũ thì sao?”
“Anh ấy có bị thương nhẹ, lúc nãy Hàng Kỳ đã băng bó cho anh ấy rồi.
Lát nữa đến sau.”
“Ừ.” Cố Tĩnh Đình gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Cố Tình Đình, cô thả mẹ tôi ra.
Cô có nghe thấy không? Ba tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Cô nghĩ là cô cấu kết với cái tên tạp chủng kia thì có được lợi ích sao? Cô đừng có mơ mộng nữa.
Người đứng đầu Thanh Phong Xã là ba tôi.
Ông ấy mới là ông trùm.
Cô… A a…”
Phác Ân Tuệ bị chặn lại, thực sự Tiểu Lâm không muốn nghe người phụ nữ này nói chuyện, thuận tay xé một miếng vải từ ra giường nhét thẳng vào miệng cô ta.
“Ư ư ư ư.” Miệng bị chặn lại, Phác Ân Tuệ càng tức giận, trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Đình như muốn gϊếŧ chết cô.
Mà lúc này mấy người Tiểu Lâm mới phát hiện, còn có một người đàn ông kỳ lạ đứng sau lưng Phác Ân Tuệ.
Vẻ mặt Trần Chí Trạch chợt thay đổi có chút kỳ lạ.
Về thân phận của Đường Diệc Sâm thì anh ta đã biết rồi.
Phạm vi thế lực của người đàn ông này là ở Mỹ, bây giờ đến Hàn Quốc là có ý định gì?
Ánh mắt có chút lo lắng liếc nhìn sang Cố Tĩnh Đình, đang định mở lời thì lại vang lên một âm thanh vốn không có ở đây.
“Tĩnh Đình.” Phác Tương Vũ xông vào trong, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác trong phòng vội vàng chạy đến chỗ Cố Tĩnh Đình: “Tĩnh Đình bảo bối, em không sao chứ? Anh lo cho em chết mất…”
Hoa Hàng Kỳ nhíu mày vì hành động của Phác Tương Vũ nhưng cũng chẳng nói gì.
Chỉ là đến đứng bên cạnh cùng mấy người Tiểu Lâm.
“Phác Tương Vũ.” Anh bớt bớt lại giúp cô một chút có được không? Ở đây lại chẳng có ai khác, anh diễn một màn này cho ai xem?
Cố Tĩnh Đình bực bội kéo Phác Tương Vũ ra, ánh mắt tìm tòi trên người anh ấy nhưng cũng không thấy vết thương: “Vết thương của anh ở đâu? Để em xem thử.”
“Không cần lo vết thương của anh.” Phác Tương Vũ xua tay không để ý, kéo tay Cố Tĩnh Đình: “Bây giờ cần phải quan tâm là em đấy.
Em không sao chứ? Tối hôm qua thực sự