“Tĩnh Đình?” Phác Tương Vũ khẽ giật mình, lập tức đã hiểu được ý của Cố Tĩnh Đình.
“Được.
Anh nghe theo em hết.” Anh ấy khoát tay ý bảo cho người đưa ba người này đi.
Một đám đàn em lúc này cũng không dám làm gì bất kính với Phác Tương Vũ.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Phác Tương Vũ đã dùng thực lực chứng minh thế nào là thắng làm vua, thua làm giặc.
Đúng lúc đám người đang định dìu ba mẹ con Kim Lệ Châu rời đi thì một người không nên có mặt ở đây lại xuất hiện.
Nhìn thấy ông ta, tất cả mọi người đều bất động đứng đó.
Phác Tương Vũ vốn đang đặt tay trên eo Cố Tĩnh Đình, nhẹ nhàng hạ tay xuống, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Phác Bỉnh Chính đi vào, nhìn một đống hỗn loạn trước mắt, còn cả đám đàn em bị tấn công ngã rạp bên ngoài.
Ánh mắt thản nhiên liếc nhìn qua đứa con trai mà bản thân mình rất ít khi quan tâm đến.
Phác Tương Vũ đứng đó cả người bất động, vẻ mặt thẳng thắn vô tư nói: “Ba.”
Mấy người Tiểu Lâm nhìn thấy vài người sau lưng Phác Bỉnh Chính vẻ mặt cũng đều nghiêm túc.
Nắm chặt súng trên tay mình, giống như chỉ cần Phác Bỉnh Chính vừa ra tay thì bọn họ sẽ lập tức phản công.
Cố Tĩnh Đình liếc nhìn bọn ra hiệu, bọn họ mới bỏ súng xuống.
Nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhìn người trước mắt, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Phác Bỉnh Chính liếc mắt nhìn vợ sau mình nằm ngã dưới đất, còn có con gái ông ta bị bịt miệng.
Lúc này nhìn thấy ông ta đi vào, cô ta nước mắt lưng tròng nhìn ông ta lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng thảm thương.
Trước tiên Phác Bỉnh Chính xông đến trước mặt Phác Tương Vũ: “Phác Tương Vũ, con đang làm cái gì vậy? Mau thả những người này ra.”
“Không thể.” Thả bọn họ ra rồi để bọn họ đến gϊếŧ mình sao?
“Phác Tương Vũ, con có muốn kế thừa Thanh Phong Xã hay không? Con không dám nghe lời ba, có tin ba…”
“Xã trưởng Phác có tin tôi nổ súng bắn nát đầu ông không.” Cố Tĩnh Đình lạnh lùng nâng nòng súng lạnh băng đối diện với Phác Bỉnh Chính: “Ông có thể thử xem.
Là đàn em ông nhanh, hay là súng của tôi nhanh.”
“Cô…” Phác Bỉnh Chính giật mình, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Cố Tĩnh Đình.
Cô đứng ở đó, tóc có hơi rối.
Quần áo cũng không còn thẳng thớm.
Có thể thấy được đêm hôm qua cô trải qua không tốt chút nào.
Nhưng lúc này cô đứng đó, hai mắt lạnh băng nhìn thẳng, tràn đầy khí thế mạnh mẽ: “Chỉ cần ông chết rồi thì Thanh Phong Xã cũng là của Phác Tương Vũ vậy thôi.
Cách này thực ra cũng không tệ đâu.”
“Cố Tĩnh Đình.” Phác Bỉnh Chính dù nửa đời đã lăn lộn khắp giang hồ nhưng lúc này cũng bị kinh ngạc bởi khí thế của Cố Tĩnh Đình.
“Tĩnh Đình.” Phác Tương Vũ khẽ gọi cô.
Anh ấy muốn có quyền lợi, nhưng dù sao Phác Bỉnh Chính cũng là ba anh ấy.
“Anh không cần gọi em.
Căn bản ông