Phác Tương Vũ cảm thấy vô cùng mỉa mai muốn cười thành tiếng nhưng lại không cười nổi.
Cảm giác Cố Tĩnh Đình khẽ nhéo trong lòng bàn tay anh ấy một cái, anh ấy quay mặt cười với cô sau đó lại lắc đầu.
“Các người đi đi.” Quay mặt sang nhìn Phác Bỉnh Chính, vẻ mặt Phác Tương Vũ lại trở nên lạnh lùng: “Ông đã nói đó, Thanh Phong Xã thuộc về tôi.
Mà bọn họ sau này không được trở lại Hàn Quốc.
Nhớ lấy lời hứa của ông.
Không được để tôi thấy được bọn họ xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi không chắc là tôi sẽ làm ra chuyện gì với bọn họ đâu.”
Phác Bỉnh Chính giật mình sững người, Cố Tĩnh Đình lại thở dài một hơi, tay cầm súng cũng buông xuống.
Dù sao cũng là người thân, Phác Tương Vũ cũng mềm lòng.
Nhưng mà như vậy, cũng tốt.
Đám đàn em kia cũng bị tình hình trước mặt làm chi kinh sợ.
Mãi cho đến khi Phác Bỉnh Chính mở lời bảo bọn họ đưa người rời đi.
Phác Ân Tuệ ngay từ đầu cũng chưa kịp phản ứng, ngay khi thấy Kim Lệ Châu và Phác Chính Nguyên được người đưa đi thì cô ta gắng sức lắc đầu.
Không được, tuyệt đối không thể.
Thanh Phong Xã là của anh trai.
Tuyệt đối không thể đưa cho Phác Tương Vũ…
Nhưng cô ta có phản kháng cũng chẳng có tác dụng.
Cô ta được người xốc lên đưa đi trước, sau đó là Kim Lệ Châu rồi đến Phác Chính Nguyên.
Phác Bỉnh Chính rời đi cuối cùng, ánh mắt sâu thẳm vào khuôn mặt Phác Tương Vũ.
Được thôi.
Thanh Phong Xã giao cho anh ấy, ông ta cũng rất an tâm.
Đứa con trai này, trong lúc ông ta không để ý thì đã lớn thật rồi.
“Tương Vũ.” Phác Bỉnh Chính thở dài một hơi: “Xin lỗi.”
Nói xong câu này ông ta quay người rời đi.
Để lại Phác Tương Vũ đứng đó, chẳng động đậy gì.
Xin lỗi? Anh ấy không biết Phác Bỉnh Chính có bị đứt dây thần kinh nào mà lại đi xin lỗi anh.
Nhưng lời xin lỗi như vậy quả thật anh không hề muốn chút nào.
Cố Tĩnh Đình đứng bên cạnh anh ấy, cảm nhận rõ tâm trạng của anh không tốt.
Vươn tay ôm lấy anh ấy, muốn cố gắng an ủi anh.
Nhưng không ngờ tay còn chưa ôm chặt thì cả người đã bị ai kéo ra.
Quay người, sắc mặt Đường Diệc Sâm u ám đang trừng mắt nhìn cô.
Người phụ nữ đáng chết, xem anh như người chết sao?
“Sao anh vẫn còn ở đây?” Cố Tĩnh Đình nhìn thấy anh thì có chút kinh ngạc.
Lúc nãy chỉ lo giằng