Chiến Ferrari 360CS màu đen chạy như bay vào lúc sáng sớm.
Bánh xe chạy qua lớp tuyết còn lại hôm qua tạo ra tiếng động khó chịu.
Tuyết rơi trên đường nên mặt đường có hơi trơn trượt.
Chỉ là người lái xe tựa như không quan tâm, vẫn như cũ tăng tốc chạy nhanh.
Cố Tĩnh Đình khẽ nhường mày.
Cô thích đua xe, thích hưởng thụ cảm giác chạy nhanh như bay nhưng với điều kiện tiên quyết là người lái xe nhất định phải là bản thân cô.
Chứ không phải giống như bây giờ, ngồi trên xe của một kẻ điên, nhìn kẻ điên đó chạy xe trong trời gió tuyết, không màng đến tính mạng cô.
“Đường Diệc Sâm.” Vẻ mặt Cố Tĩnh Đình có chút tức giận: “Dừng xe.”
Phản ứng của Đường Diệc Sâm lại là dùng sức dẫm lên chân ga, chạy càng nhanh hơn.
Cố Tĩnh Đình thay đổi sắc mặt: “Tôi bảo anh dừng xe, anh không nghe thấy sao?”
Đôi bàn tay trắng mịn siết chặt rồi thả lòng, rồi lại siết chặt.
Cuối cùng Cố Tĩnh Đình hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.
Nhìn sắc trời càng lúc càng sáng.
Chỉ trong một buổi tối, cô đã giải quyết vấn đề phiền toái nhất của Phác Tương Vũ rồi.
Mặc dù trong quá trình có phức tạp nhưng ít ra cũng đạt được mục đích rồi.
Hơn nữa so với kế hoạch ban đầu thì tốc độ còn nhanh hơn, thuận lợi hơn.
Phác Bỉnh Chính đưa theo mấy mẹ con Kim Lệ Châu đến định cư ở đảo, sau này Phác Chính Vũ chính là người đứng đầu của Thanh Phong Xã.
Mà cô cũng thuận lợi có được hai mươi phần trăm cổ phần của Thanh Phong Xã.
Bây giờ những chuyện mà cô muốn làm đều đã làm xong hết rồi.
Sắp đến tết âm lịch rồi, cô muốn trở về Bắc Kinh.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Cố Tĩnh Đình nhìn sang Đường Diệc Sâm, bình tĩnh nói: “Đường Diệc Sâm, nếu như anh điên đủ rồi thì để tôi xuống xe đi.
Kỹ năng lái xe của anh, tôi đã thấy rõ rồi.”
“Két…” một tiếng, chiếc xe nhanh chóng đã dừng lại bên đường.
Mặt đường trơn trượt khiến chiếc xe trượt dài một đường, thiếu chút nữa đã đâm vào lan can bảo vệ bên đường.
Thế nhưng Đường Diệc Sâm vẫn dựa vào kỹ năng lái xe điêu luyện để xe dừng lại ổn định.
Ngay lúc chiếc xe vừa dừng lại Cố Tĩnh Đình lập tức muốn đưa tay kéo cửa xe ra thì lại phát hiện cửa xe vốn dĩ mở không ra.
Tâm trạng lúc nãy vừa mới bình tĩnh lại trở nên có chút bất ngờ.
Gương mặt lạnh nhạt quay sang nhìn Đường Diệc Sâm, hơi nghiêng đầu: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Đường Diệc Sâm không trả lời cô, ánh mắt lướt qua cô nhìn ra phía sau cô.
Trời đã sáng rồi.
Xe của anh lúc này đang dừng trên cầu vượt, ở phía xa, ánh mặt trời xuyên qua mây chiếu rọi xuống mặt đất.
Trải qua một đêm tuyết rơi hôm qua, hàng rào bảo vệ trên cầu vượt bị tuyết tụ dày một tầng.
Ánh mặt trời rọi lên trên khiến tuyết như phủ thêm một màu vàng rực.
Tầng tuyết vàng rực đó lại phản xạ ánh sáng chiếu vào khuôn mặt Cố Tĩnh Đình, khiến khuôn mặt nhỏ bé của cô cũng bị nhuộm ánh vàng.
Hàng mi của cô vừa dài vừa cong từng