Cúp điện thoại, Cố Tĩnh Đình nhìn Tiểu Lâm, trên gương mặt thanh tú là vẻ mặt nghiêm trọng.
Vẻ mặt này khiến Tiểu Lâm căng thẳng, vừa khó hiểu vừa lo lắng: “Cô chủ?” “Long Đường." Cố Tĩnh Đình thờ ơ nói ra hai chữ, nhìn Tiểu Lâm trợn to mắt, ánh mắt phức tạp khó phân biệt.
Ngay sau đó, điện thoại lại reo, thấy người gọi đến, có vẻ đêm nay là một đêm đầy biến cố.
Nửa giờ sau, Cố Tĩnh Đình một mình lái xe dừng lại trước một khu nhà cao cấp.
Dù là về cảnh quan hay các tiện ích đi kèm, khu nhà này là một trong những khu tốt nhất ở vùng này.
Lúc Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển mới ở bên nhau đã mua chỗ này, là để cho Kiều Tâm Uyển một căn nhà đặc biệt chỉ thuộc về bà.
Cô thì không sao, giai đoạn trưởng thành cũng ở bên ba mẹ, vẫn luôn ở đây.
Cố Thừa Diệu thì thảm rồi, vừa sinh ra đã không được ở bên ba Cố Học Vũ, chưa dứt sữa đã bị ba đưa về tứ hợp viện nhà họ Cố, để bà nội Uông Tú Nga nuôi dưỡng.
Cố Tĩnh Đình sống ở đây cho đến khi trưởng thành, mười tám tuổi sau khi ra ngoài học hỏi, khi trở về thì mua nhà ở ngoài.
Nên sau khi từ nước ngoài, cô vẫn luôn ở ngoài, rất ít khi về nhà.
Đương nhiên việc này khiến Kiều Tâm Uyển rất bất mãn.
Nhưng mà Cố Học Vũ thích vậy nên không giải quyết được gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhắc cô nên về nhà thường xuyên.
Cô mở cửa, lò sửa ở đối diện phả hơi khiến cô cảm thấy ấm áp.
Dù đi đâu chăng nữa, nơi có thể gọi là nhà trên thế gian này cũng chỉ là nơi có ba mẹ và người thân.
Đi loanh quanh trong phòng khách mà không thấy mẹ Kiều Tâm Uyển, cuối cùng cô đi vào bếp.
Lúc này, không cần nói cũng biết ba đang làm gì.
“Ba.” Trước bàn ăn rộng, Cố Học Vũ quàng một chiếc khăn màu xám nhạt.
Ông mặc một bộ quần áo bình thường, đã sang tuổi trung niên nhưng thời gian không để lại quá nhiều dấu ấn, vẻ ngoài vẫn điển trai nhưng vì năm tháng rèn luyện mà có khí thế không giận mà uy.
“Ngồi đi, đợi một chút là ba xong.”
Cố Học Vũ xử lý xong nguyên liệu cầm trong tay, bỏ vào trong canh.
Canh dưỡng sinh này phải hầm rất lâu.
Bây giờ ông cho vào, đặt xong thời gian, sáng sớm mai dậy, Kiều Tâm Uyển uống là vừa.
Cố Tĩnh Đình nhìn động tác của Cố Học Vũ, trong lòng không khỏi cảm khái một phen mẹ đúng là may mắn.
Kết hôn hơn 20 năm rồi, mười ngón tay đã không phải dính nước thì thôi, có thể để một người đàn ông trầm tĩnh già dặn đã thành huyền thoại ở ngoài biến thành một người đàn ông của gia đình, dõi mắt trông theo, đúng là chỉ có mẹ mới lợi hại như vậy.
“Mẹ đâu rồi ạ?”
“Hôm nay bà