“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần chờ anh, anh xem xong rồi cũng đi nghỉ đây” Tô Kiến Định sờ đầu của em gái mình rồi cười và nói.
“Vậy anh phải chăm sóc bản thân cho tốt đó. Em không làm phiền anh nữa, ngày mai xuất viện thì để anh Nam tới đón em là được rồi”
Từ sau cuộc kiểm tra tối hôm đó thì bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện nghỉ ngơi. Tô Quỳnh Thy vẫn luôn ngóng trông ngày mai tới.
“Được, nhưng lần này em phải để cho bảo vệ đi theo, không được để xảy ra sai lầm nữa!” Xem như đã giải quyết xong Trần Mộc Châu và Vũ Tuyết Phương, tạm thời sẽ không có ai uy hiếp Quỳnh Thy nữa, cũng không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà làm cô không vui. Tô Kiến Định đồng ý một cách thoải mái.
Tối nay trôi qua rất nhanh, trời vừa sáng thì Tô Quỳnh Thy đã tỉnh dậy, cô ngáp một cái rồi đi qua Tô Hướng Minh vẫn còn đang ngủ mà vui vẻ chạy về phía nhà vệ sinh.
Tối qua Tô Kiến Định đợi cô ngủ rồi mới đi sang phòng khác nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, lúc này chỉ có một mình cô ở đây.
Tô Quỳnh Thy vừa ngâm nga hát vừa thu dọn đồ đạc, cô không muốn làm phiền tới cậu nhóc còn đang ngủ say nên vừa đọc tin tức trên điện thoại vừa đợi Lê Quốc Nam tới.
Vừa sáng sớm cũng đã có không ít tin tức. Cô chán nản mở vài tin mình có hứng thú mà xem thì thấy một tiêu đề trong đó, cái này khiến cho cô ngồi thẳng người dậy trong nháy mắt rồi kích vào.
“Tập đoàn Sunrise và Tô Quỳnh Thy kết hợp nuốt chứng tiền bồi thường của công nhân, còn muốn ép chết bố của người bị hại” Một dòng tiêu đề được in đậm và phóng to đặt ở trên cùng. Cách nói để cho người ta vừa nhìn là sẽ nghĩ sai.
Trong đó có rất nhiều hình ảnh ông già đứng bên cạnh lan can trên sân thượng, thậm chí người ta còn biên tập video Tô Kiến Định tiến lên nói chuyện, thay đổi hoàn toàn. Cắt câu lấy chữ, khiến anh ấy như là đang khích ông già kia nhảy xuống vậy.
Cô lướt xuống dưới thì thâm cảm thấy không ổn, Tô Quỳnh Thy lướt xuống khu bình luận thì quả nhiên khu bình luận đã ầm ï cả lên.
Vô số người đang thảo luận chuyện này, thậm chí còn có vô số người bước ra tự nhận mình cũng đã từng bị Sunrise hay thậm chí là TQT tổn thương. Trong lúc nhất thời, hai công ty giống như là kẻ địch của toàn thế giới, bị chửi bới, nhục mạ không ngừng.
Tô Quỳnh Thy siết chặt lấy điện thoại rồi vội vàng sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Anh ơi, anh dậy chưa?” Mãi mà cô chưa thấy ai mở cửa thì đành dán tai lên cửa cẩn thận nghe một chút. Khi mà Tô Quỳnh Thy nhíu mày chuẩn bị gõ cửa thêm một lần nữa thì đột nhiên cửa lại được mở ra, Tô Kiến Định đứng đó với vẻ mặt bình thản rồi nhìn cô.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra cho anh nhìn rồi nói với vẻ mặt u sầu: “Anh nhìn đi, chuyện nhảy lầu hôm qua đã bị tung ra ngoài rồi. Bây giờ cần phải thông báo cho Hoắc Hải Phong cùng nhau xử lý sao?”
Nói đến cùng thì TQT mới về Hải Phòng chưa được bao nhiêu, còn có rất nhiều người chưa biết thành phố Hải Phòng có công ty này. Phần lớn người cũng là không thích Sunrise, TQT chỉ là tai vạ mà thôi.
“Tạm thời không cần phải để ý tới, anh đã có cách xử lý chuyện này rồi.
Em nghỉ ngơi đi, Lê Quốc Nam sắp tới rồi đó.” Trên mạng đã bắt đầu có người cấu xé tập đoàn TQT, cho dù Tô Kiến Định muốn giấu Tô Quỳnh Thy đi thì đoán chừng không được bao lâu cũng sẽ có người tìm tới bệnh viện.
Dù sao bệnh viện cũng không thể đóng cửa hoàn toàn được, đến lúc đó không dễ khống chế tình hình.
“Vâng, em chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ngay.” Trong lòng Tô Quỳnh Thy có chút bối rối, cô vỗ nhẹ ngực để mình tỉnh táo lại rồi quay người về phòng bệnh của mình.
Cũng may cả tầng này đều trống không rồi. Nếu không thì hôm nay hai người muốn đi cũng không dễ dàng như thế này được. Tô Quỳnh Thy vừa nghĩ vừa mặc quần áo tử tế cho Tô Hướng Minh còn đang nửa tỉnh nửa mê. Cô ôm cậu bé vào lòng để cậu