Hoắc Hải Phong ngồi ở một bên khác, dường như anh đoán được Tô Kiến Định nghĩ gì nên cũng không để ý tới anh ấy mà chỉ ngồi im một chỗ.
“Anh dẫn các em ra ngoài trước:” Tô Kiến Định an ủi Tô Quỳnh Thy một lúc, Chu Thanh cũng đã xử lý thủ tục xong rồi. Mặc dù Hoắc Hải Phong cũng được cho phép về nhà nhưng những ngày gần đây anh đều phải ở trong nhà, không có sự kiện đặc biệt gì thì không được ra khỏi cửa.
‘Tô Quỳnh Thy nhìn thoáng qua Hoắc Hải Phong với vẻ đồng tình rồi mím môi đợi Tô Kiến Định về nhà họ Tô.
“Anh, đến cùng là nhà họ Trần có ý gì đây, em tin là Hoắc Hải Phong không phải loại người như thế!” Cô ngồi xuống salon rồi nói với vẻ mặt không cam lòng.
“Chuyện này Hoắc Hải Phong sẽ tự giải quyết, em cứ yên lòng ở nhà đợi là được. Tô Kiến Định nhíu mày nhìn cô, sắc mặt của anh ấy có chút thay đổi.
“Nhưng mà anh…’ Tô Quỳnh Thy trở mắt nhìn Tô Kiến Định đi ra ngoài, cô chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài một cách bất đắc dĩ.
Thật không biết là khi nào những chuyện này mới có thể kết thúc. Cô luôn cảm thấy có người đang đứng ở phía sau điều khiển mọi thứ. Trong lòng đang rối bời nên Tô Quỳnh Thy cũng chẳng có tâm trạng làm cái gì. Cô ủ rủ vê phòng rồi nằm lỳ trên giường mà xem điện thoại.
Biệt thự nhà họ Trần, trong căn phòng ngầm dưới lòng đất, Trần Mộc Châu dần dần tỉnh lại, trước mặt cô ta vẫn là một màu đen kịt. Cô ta không kiêm chế được mà rên rỉ vì quá đau đớn.
“Anh nói xem đến cùng là Chủ tịch muốn nhốt cô ta tới khi nào?” Một giọng nam thô kệch vang lên.
“Cái này ai mà biết được chứ? Nhưng mà tôi nghe nói người cầm quyền của Phước Sơn gần đây cứ kêu gào với Chủ tịch nói phải khiến anh ấy giao người ra ngoài. Bình thường không thấy gì nhưng không ngờ người này vẫn còn có chút tấm lòng người bố đấy…”
Giọng nói này mang theo chút trêu chọc, vẫn là giọng nói của người đánh cô ta ngày hôm qua.
Sắc mặt của Trần Mộc Châu cứng đờ, hôm qua cô ta còn chưa nói gì thì đã bị đánh một trận. Mặc dù lúc đầu cô ta cũng không tin rằng Hoắc Hải Phong sẽ bắt cóc mình nhưng bây giờ nghe hai người kia nói thế thì đã tin vào chuyện này từ lâu rồi.
Mắt của Trần Mộc Châu bị vải đen che lại nên cô ta không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cô ta siết chặt tay rồi thử mở miệng hỏi: “Hai anh gì ơi, những gì anh vừa nói là thật sao?”
“Sao lại không, Trần Tuấn Tú còn muốn cứu cô đó cô Mộc Châu à. Xem ra mạng của cô vẫn còn có giá trị lắm…” Một người trong đó đi tới trước người cô ta rồi nói với vẻ châm chọc, Trần Mộc Châu nghe thế thì tức nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu anh đã biết mạng của tôi còn có giá… chỉ cần anh có thể thả tôi đi thì anh muốn bao nhiêu tiên bố tôi cũng sẽ cho các anh. Đến lúc đó tôi thê sẽ đưa các anh rời khỏi Hải Phòng, sống thoải mái cả một đời.”
Cầu người mới mở miệng, giống là ném lòng tự trọng của mình xuống đất cho người ta dẫm đạp.
Mặt Trần Mộc Châu tái đi, cô ta là cô cả nhà họ Trần, người cao quý nhất Hải Phòng này, chưa bao giờ phải hèn mọn tới mức độ này. Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ để cho những người này phải trả giá.
“A, mua chuộc hai anh em chúng ta cơ đấy. Nhưng là chúng tôi chẳng có chút hứng thú gì với chút tiền đấy của cô cả, Chủ tịch cho cũng không ít.
Nhưng… nếu như cô để cho hai anh em chúng tôi… chơi một lát thì chúng tôi có thể suy nghĩ lại đấy!” Giọng nam thô kệch vang lên, ý của anh ta trong lời nói lại khiến cho Trần Mộc Châu như rơi vào hầm băng, lạnh toát cả người.
Một người khác cũng nói hùa theo: “Đúng đúng, tôi đã lớn tới chừng này rồi nhưng vẫn chưa được nếm thử mùi vị cô chiêu đâu đấy. Nếu cô phục vụ anh em chúng tôi hài lòng thì để cô đi cũng không phải là không có khả năng… Ha ha hal” “Các anh!”
Trân Mộc Châu không kiêm chế được mà bật khóc, cả người cô ta đều bị trói rất chặt, chỉ có thể tức giận mà uốn éo. Bộ dạng uốn éo của cô ta lại càng làm cho hai người đàn ông trước mặt cười càng to hơn.
“Cô Mộc Châu suy nghĩ một chút đi, dù sao thì