Tô Quỳnh Thy không kìm nén được nữa nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn, biết hôm nay anh có đã chuẩn bị sẵn rồi mới đến, chính mình đã không thể nào trốn tránh được nên cũng không thèm giả bộ nữa, im lặng hờ hững nép vào trong lòng anh, chỉ có nước mắt tuôn rơi tí tách.
“Tôi biết em không hề mất trí nhớ, có phải Hướng Minh là con của tôi đúng không, Quỳnh Thy em có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp được không, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em và Hướng Minh, hãy tin tôi có được không?”
Hoắc Hải Phong có chút buồn bực, nếu cô không mất ký ức thì đều sẽ nhớ tất cả mọi chuyện, thật ra kết quả như vậy chính là điều mà anh không hề muốn thấy nhất, hết thảy mọi ký ức của năm năm trước toàn là những chuyện không vui, khó khăn lắm mới có cơ hội để bù đắp ai ngờ cô lại vẫn ghi nhớ.
Đôi tay anh khẽ buông lỏng một chút, cúi đầu nhìn Tô Quỳnh Thy vẫn đang khóc thút thít, anh thở dài rồi từ từ dang hai tay ra.
Người trong lòng giống như một chú chim sợ cành cong, giãy dụa một chút tụt xuống khỏi đùi anh rồi mặc quần áo chỉnh tê, sau đó co người lại trong góc nhìn chằm chằm vào Hoắc Hải Phong mà không lên tiếng, trong đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng vẫn còn ngấn lệ khiến anh nhìn thấy không khỏi đau lòng.
“Tôi không biết liệu bây giờ em có muốn tha thứ cho tôi không, nhưng Quỳnh Thy đứa trẻ cần phải có bố, em không thể để cho Hướng Minh lớn lên trong một gia đình không toàn vẹn, Hướng Minh thông minh như vậy chắc chắn đã có nhận ra rồi, Quỳnh Thy chẳng lẽ em không muốn nói với con rằng cậu bé cũng có bố như bao đứa trẻ khác hay sao? Quỳnh Thy…”
Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây nên tình trạng như hiện tại là mình, thậm chí đến tận bây giờ cũng khó có thể thường xuyên gặp mặt người phụ nữ mà mình thích cùng với đứa trẻ, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu.
Anh tiến về phía trước hai bước rất nhỏ, trong đáy mắt tràn ngập sự cẩn thận đi đến bên cạnh giường.
“Anh đừng đến đây, Hướng Minh là con của tôi! Hoắc Hải Phong tôi sẽ không tha thứ cho anh, anh đi đi, anh lập tức rời khỏi đây ngay!”
Đôi mắt của Tô Quỳnh Thy nhắm nghiền, hét lên với giọng nói đã khản đặc rồi ôm lấy tấm chăn, sau đó ném tất cả những gì mà tay có thể chạm tới vào người của Hoắc Hải Phong, dường như còn chưa hết giận nên chân trần xuống giường rồi chân đấm tay với anh.
“Tôi đã biết mình sai rồi, em cứ đánh đi, nếu như làm vậy có thể khiến em bớt giận một chút và tha thứ cho tôi thì tôi sẽ không đánh trả.” Nhìn Tô Quỳnh Thy đang trút giận và gào thét khóc lóc, trong lòng anh ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh đứng nguyên tại chỗ mặc cho cô tùy ý đấm đá lên người mình.
“Rõ ràng tất cả đều là lỗi của anh, anh cút đi, Hoắc Hải Phong nhà họ Tô chúng chúng tôi vĩnh viễn sẽ không chào đón anh! Anh cút ngay!”
Tô Quỳnh Thy dùng hết sức đẩy anh ra, rồi nhìn người đàn ông đang đứng cách đó không xa với đôi mắt đẫm lệ, sau đó xoay người lau nước mắt trên khuôn mặt, không hề có hành động nào khác nữa.
“Quỳnh Thy…” “Hoắc Hải Phong, nếu như cậu vẫn còn muốn hợp tác với tôi thì bây giờ hãy lập tức cút ra khỏi căn phòng này ngay cho tôi!” Anh vừa định mở miệng, bỗng một giọng nói tràn ngập lửa giận giành lên tiếng trước, cánh cửa bị đẩy “âm” một tiếng.
Tô Kiến Định với vẻ mặt khó coi đột ngột xuất hiện ở trước mắt, vẻ hung ác ngang ngược tràn đầy trong mắt, bộ dáng như thể muốn lột da rút gân anh ra.
Hoắc Hải Phong biết hôm nay mình có thể không chiếm được chỗ tốt gì, anh mím môi cuối cùng liếc nhìn Tô Quỳnh Thy sau đó xoay người bước ra ngoài, đi ngang qua Tô Kiến Định.
“Em không có bị thương chứ?” Anh ấy tiến lên hai bước kiểm tra người từ đầu đến chân một lượt, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, khi nhận được điện thoại của người giúp việc gọi đến, anh ấy lập tức gác lại tất tất cả các công việc đang còn dang dở trên tay xuống nhanh chóng trở lại, không nghĩ tới vẫn để cho em gái mình bị tổn thương.
Tô Kiến Định mím môi trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng thấy cô bây giờ đã không có gì đáng ngại mới yên tâm hơn rất nhiều.
“Anh ơi, em không muốn nhìn thấy Hoắc Hải Phong lại xuất hiện trong nhà chúng ta nữa, anh đuổi anh ấy đi có được không?”
Cô khóc lóc nói ra những lời này với dáng vẻ nhỏ nhắn đầy uất ức, khiến cho Tô Kiến Định đau lòng không thôi,