Sảnh chính của căn phòng chủ tịch được trải một tấm thảm dày được làm bằng len casơmia nhập khẩu từ New Zeland. Nó được làm hoàn thủ công. Nó thật mềm mại và bồng bềnh, giẵm lên nó cứ cảm tưởng như giẫm lên mây.Nhưng trong tình cảnh như thế này, quên chiếc thảm ấy đi, vì kể cả khi Lưu Thanh Vân cô ấy được nằm trên mây thật, cô cũng chẳng lấy gì làm vui sướng.Tô Trần Hạo bước đến bên chiếc ghê sofa rồi ngồi xuống. Lưu Thanh Vân đi theo sau anh ấy và đang muốn nói điều gì đó nhưng lại chẳng thể cất lời.Cô ấy không chắc những người đi theo anh ấy có nhận ra cô là ai hay không.Nếu như ngay từ đầu họ đều chẳng biết cô là ai, vậy thì cái điệu bộ của cô lúc này trông thật nực cười.''Vậy... Anh Tô, anh muốn dùng gì cho bữa tối? Bữa ăn theo kiểu Trung Quốc hay phương Tây? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn menu cho anh lựa chọn, tôi sẽ mang nó đến ngay.'' Dù cô ấy không muốn trở thành một quản gia bất đắc dĩ, cô ấy cũng chỉ có thể cố gắng làm tốt hất phần việc mà cô đã được giao phó. Sau cùng thì giữa hai người bọn họ, một người thì là khách đặc biệt được phục vụ tận răng, người còn lại chỉ là một cô hầu gái của một khách sạn.Cô ấy quay lại, bước đến kệ sách và lấy xuống cuốn menu đã chuẩn bị từ trước rồi đem lại rồi mở ra trước mặt anh ấy.Không biết là vì cô đã quá vụng về hay đang cố tỏ ra chuyên nghiệp mà khi cô tiến lại chiếc ghế sofa mà cô bước chân một cách quá nhanh., vì thế mà không cẩn thận, chân của cô đập thẳng vào cạnh bàn.Cô ngay lập tức cúi xuống mà ôm chân mình đau đớn, nhưng không thể cữ mai ôm chân thế này được. Cô nhận ra là mình vẫn đang phục vụ vị khách VIP kia, cô phải nén chiếc chân đau để đứng thẳng mình, tập tễnh bước lại chỗ Tô Trần Hạo rồi hai tay đưa cho anh ấy quyển menu,''Anh Tô, anh