Tối hôm ấy, Tô Trần Hạo và Thu Diệp rời khách sạn để đi dùng bữa với đối tác. Lưu Thanh Vân trở về văn phòng làm việc của mình, cô nghe thấy tiếng mọi người bàn tán xôn xao.''Biết tin gì chưa? Vị khách bên trong bức ảnh ấy thực sự không đơn giản, chủ tịch đằng sau công ty liên doanh lớn nhất cả nước, người đứng đầu Royal group chính là anh ấy đấy.''''Thật vậy ư? Bảo sao mà lão Đàm lại sốt sắng đến vậy,từ trước đến nay cũng có biết bao người nổi tiếng mà có thầy ông cẩn thận như thế này bao giờ đâu.''''Cô có nói bậy không vậy? Làm sao khách sạn chúng ta lại có thể có một vị khách lắm tiền nhiều của đến vậy chứ hả? Chậc chậc, tôi thật sự phải ghen tị với quản lí Lưu rồi đấy, lại có thể phục vụ anh Tô đó. Cô nói xem, quản lí Lưu xinh đẹp như vậy, tên đó cũng may mắn đó chứ. Mới chỉ nhìn một cái, anh ta đã chọn cô ấy làm quản gia rồi.''''Ha Ha, đừng nói bậy nữa, cô ấy mà nghe được thì rắc rối đấy. Giờ cô ấy không còn là cô hầu gái nữa đâu đó, nên cẩn thận vẫn hơn.''Bọn họ cứ nói thì thầm với nhau vậy mà không ai nhận ra có một người ở đằng sau đang tiến lại gần.''Hai cô rảnh dỗi quá nhỉ? Đã làm xong hết việc chưa thế? Còn có thời gian ở đây để tám chuyện à? Hai cô có muốn làm việc ở đây nữa không hả?'' Quản lí của ban quản gia, Lã Vinh, cô ta nhìn chòng chọc vào hai người phục vụ trước mặt mà la rầy.Hai người họ cúi đầu xuống, chịu sử quở mắng của quản lí và xin lỗi lên xin lỗi xuống rồi mau chóng chạy đi.Cơn giận của Lã Vinh vẫn chưa lắng xuống khi nhìn thấy Lưu Thanh Vân đứng ở lối cửa với những hành động thật quá sức vụng về. Cô ta tiến vài bước về phía cô ấy và nói với giọng nói mỉa mai.''Tôi được biết rằng cô đã rất vụng về trong khi làm việc, đến hôm nay tôi mới được thấy tận mắt.'' Thế nhưng cô ta lại chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng quản lí Lưu rằng ''Đừng nên mơ tưởng một ngày cô sẽ hoá thiên nga, bởi ngoài đời sẽ chẳng bao giờ có những điều