Nhìn bóng lưng cao ngạo kia biến mất trong tầm mắt, Thư Vãn nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Cô cho rằng cùng Quý Tư Hàn làm ầm ĩ như vậy, hắn nhất định sẽ phái người đưa cô về.
Nhưng hắn không chỉ không phái người đưa cô đi, còn để chú Chu chăm sóc tốt cho cô.
Bản thân hắn cũng không xuất hiện nữa, dường như đã hoàn toàn lãng quên cô.
A Lan cho cô dùng thuốc đặc hiệu trị suy tim liên tiếp trong vài ngày, cơ thể cô nhanh chóng hồi phục.
Có thể xuống đất đi lại, nhưng sức khỏe lại không bằng trước kia, chỉ là rời giường đi WC cũng đã phế đi nửa cái mạng của cô.
A Lan nói thuốc đặc hiệu có thể giảm bớt đau đớn, nhưng không giảm bớt được thời gian đếm ngược của sinh mệnh, cô nhất định sẽ chết và không ai cứu được cô.
Khi cô từ phòng tắm vịn tường đi ra, A Lan đang thu dọn dụng cụ, thấy cả người cô toát mồ hôi lạnh, A Lan vội vàng đi tới đỡ cô.
"Thư tiểu thư, cô vẫn nên đi bệnh viện tiếp nhận trị liệu cuối cùng đi, đừng cố gắng chống đỡ, cô sẽ chịu không nổi..."
“Không được.”
Thư Vãn kiên định lắc đầu.
A Lan thở dài: "Cô cứ như vậy, nhất định sẽ bị Quý tổng phát hiện.”
Thư Vãn mím môi, miễn cưỡng cười với A Lan: "Cho nên...!bác sĩ Chu, cô có thể đưa tôi rời khỏi đây không?”
A Lan bất đắc dĩ cười lại, "Không được Quý tổng cho phép, ai cũng không dám đưa cô đi.”
Thư Vãn cũng không làm khó A Lan nữa, dưới sự dìu đỡ của A Lan, cô một lần nữa ngồi xuống giường.
A Lan bưng ly nước bên cạnh lên, đưa cho Thư Vãn: "Bây giờ chắc cô ăn không được nhiều, vậy uống nhiều nước đi."
Bệnh nhân suy tim giai đoạn cuối ăn nhiều đồ dạ dày dễ chảy máu, chỉ có thể dựa vào nước để duy trì sự sống.
Nhưng sẽ không lâu nữa, phỏng chừng cô ngay cả nước cũng uống không vô, đến lúc đó sinh mệnh cũng đi đến cuối cùng.
Lúc Thư Vãn nhận lấy nước, ngẩng đầu muốn nói tiếng cám ơn với A Lan, lại thấy được vết xước trên mặt A Lan.
“Bác sĩ Chu, cô làm sao vậy?”
Vừa rồi khi A Lan giúp cô làm