"Lưu Ái Ly! Em điên rồi sao? Tôi bảo em đi đi!"
"Anh đừng nhiều lời nữa được không? Tôi đã nói rồi, tôi không đi đâu hết."
Phòng bệnh của Vân Hàn lúc này trở thành một mớ hỗn độn.
Bọn chúng đương nhiên cũng sẽ không vì thấy cô như vậy mà bỏ qua, còn muốn bắt cả cô đem về cho Báo Đốm.
Vân Hàn mặc kệ mình có như thế nào, dù ngày hôm nay anh có còn chút hơi tàn cũng phải khiến chúng trả giá.
Anh xông lên giữ lấy tay chúng rồi đá chúng ngã ra đất, đây Ái Ly ngã ngồi trên giường.
Những tình huống dễ gây nguy hiểm thế này, anh không thể để cô can thiệp vào được.
Hai tên đàn em của Vân Hàn cũng xông vào giúp một tay, nhanh chóng tóm gọn bọn chúng.
Đợi đến khi chúng bị giữ lại, Vân Hàn đã không còn sức mà ngồi gục trên giường.
"Này! Anh không sao chứ? Hả?"
Anh khẽ lắc đầu, nhưng sắc mặt thì nhợt nhạt không còn chút máu.
Bọn người kia sau khi bị bắt, liền quyết không khai ra ai đứng đằng sau mà cắn lưỡi chết ngay tại chỗ.
Giây phút chúng vừa cắn lưỡi rồi trợn tròn mắt, anh vội vàng kéo Ái Ly lại gần, đưa bàn tay lạnh lẽo ra che mắt cô lại.
Lưng cô chạm nhẹ vào lồng ngực anh, nơi này lại ấm áp đến lạ như vậy, duy chỉ có bàn tay kia thì không chút hơi ấm nào.
Anh ra lệnh.
"Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để ai phát hiện."
Sau khi căn phòng tạm thời trở về với hiện trạng ban đầu, Ái Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không ngờ, trong tình huống đó mình lại có thể làm được như vậy.
Vì cô cũng không nghĩ ngợi được nhiều, chỉ biết rằng mình nên làm chút gì đó để bảo vệ Vân Hàn.
Anh bị thương như vậy là đã quá đủ rồi, hầu như sức lực cũng không còn nữa vậy mà vẫn lo lắng cho cô.
Cô nhìn xuống đôi bàn tay mình, chúng có chút rướm máu do thủy tinh cứa vào.
"Lần sau, đừng làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy nữa!"
Vân Hàn khó khăn nằm xuống, vừa tựa lưng vào thành giường vừa nói với Ái Ly.
Cô nhìn anh chằm chằm khiến anh khó hiểu.
"Em nhìn tôi làm gì?"
"Anh mới ngu ngốc đấy! Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà bảo tôi đi được sao? Nhìn anh đi, đứng còn không vững, anh nghĩ anh đánh lại họ sao chứ?"
Vừa dứt lời, Ái Ly chợt thấy ánh mắt lạnh lùng của Vân Hàn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nuốt nước bọt, thấy vừa rồi mình đúng thật có hơi quá lời.
Anh từ từ khom người đến gần, nhìn thẳng vào cô rồi nói.
"Hình như em thấy tôi im lặng, nên em ngày càng làm tới nhỉ?"
Lãnh Vân Hàn đáng ghét! Không phải anh đang bị thương thì tôi nhất định sẽ cho anh một trận tơi bời hoa lá.
Sau khi ra tay với Vân Hàn không thành công, người mà Báo Đốm cử để theo dõi hai tên kia quay về báo tin.
Bọn chúng không những chẳng giết được anh, mà còn cắn lưỡi tự sát.
Anh ta tức điên lên, đập bàn mà quát.
"Khốn nạn.
Có như vậy mà