Lãnh Trác nhìn Vân Hàn với ánh mắt bất ngờ.
Còn nghĩ anh im lặng lâu như vậy, là vì đã nghĩ ra được cách đối phó Báo Đốm.
Nào ngờ, anh lại muốn cho người bảo vệ Ái Ly, muốn cô an toàn.
Lãnh Trác bên cạnh anh đã lâu, chưa từng nhìn thấy anh vì ai mà hao tổn tâm tư như vậy.
Anh ta từ lâu đã sớm nhìn ra, anh dường như đã hoàn toàn biến thành người khác.
Một con sói hoang, dần dần được cảm hoá và được sưởi ấm bởi bàn tay và trái tim của một tuyệt sắc giai nhân.
"Vậy còn Báo Đốm?"
Vân Hàn cười nhếch môi.
"Không cần phải vội.
Hắn muốn chơi đùa, thì cứ để hắn chơi.
Nhưng nếu như dám động vào người của tôi, thì hắn nhất định sẽ không toàn thây."
Sau khi từ bệnh viện trở về, tình hình sức khỏe của Vân Hàn đã có chuyển biến tốt.
Nhưng dù là như vậy, bác sĩ cũng dặn đi dặn lại rằng anh không được kích động và cử động mạnh.
Vì vết thương này đã bị nhiễm trùng lại còn bị hở nhiều lần, còn như vậy nữa thì có Trời cũng không cứu được.
Vân Hàn nghe mãi mà thấy chán, suýt nữa còn định tiễn vị bác sĩ kia về chầu trời.
Nhưng nghĩ tình ông ta tận tâm tận lực như vậy, nên anh cũng không muốn truy cứu.
Về nhà.
Vân Hàn bước xuống xe đã đi vội vào trong, anh nhìn thấy Ái Ly đang loay hoay ở bếp cùng với vài người làm.
"Anh ta vẫn thường ăn cay như vậy sao ạ?"
"Dạ đúng.
Sói rất thích ăn cay, bọn tôi cũng biết ăn cay nhiều sẽ không tốt, nhưng cũng không dám trái ý cậu ấy."
Ái Ly vừa cầm thìa nếm thử canh vừa cau mày khiến Vân Hàn đứng ở ngoài cửa cứ nhìn mãi.
Cô suy nghĩ một hồi lâu rồi nói với cô người làm bên cạnh.
"Mặc kệ anh ta! Anh ta muốn chết thì chết một mình đi, những món này đừng cho ớt vào nhé!"
Đồ điên! Bình thường còn chưa đủ nóng nảy hay sao mà cứ thích ăn cay như vậy? Bây giờ trên người còn mang về vô số thương tích, ăn cay như thế thì biết bao giờ mới lành? Anh ta mà cứ như vậy, lại khổ thân mình đây phải chăm sóc cho anh ta.
Chưa già mà đã như ông cụ non, đúng là khó ưa.
Đang dọn thức ăn ra bàn, thì bất ngờ một vòng tay từ phía sau tiến đến rồi ôm lấy eo khiến Ái Ly giật mình.
Vân Hàn ôm cô, đánh mắt bảo người làm mau ra ngoài để lại không gian riêng tư cho cả hai.
Anh vùi đầu vào vai khiến cô thấy ngứa ngáy mà muốn thoát ra.
"Thế nào? Mấy ngày qua tôi ở bệnh viện, em ở.
hà chắc là nhớ tôi lắm nhỉ?"
Ái Ly bất lực, cô đẩy nhẹ anh ra khỏi người mình rồi quay lại nhìn anh.
"Tôi thấy anh bị thương chứ đâu phải bị tự luyến đâu nhỉ?"
Vân Hàn kéo cô lại gần mình rồi nhìn thật kĩ khuôn mặt của cô.
Anh vẫn còn nhớ rõ lúc đám người của Báo Đốm tấn công mình, chính cô đã đứng ra chắn trước mặt anh.
Anh