Ái Ly thấy tình hình này không ổn rồi, không khéo thì lại có đánh nhau mất.
Cô vội vàng chạy đến muốn kéo Vân Hàn ra khỏi Lãnh Trác.
"Này! Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra đi!"
Vân Hàn nhìn sang Ái Ly, anh không muốn động tay động chân với cô nên chỉ trầm giọng mà nhắc nhở.
"Em tránh ra!"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhất quyết giữ chặt cánh tay anh không chịu buông.
Vân Hàn đang khó chịu, tính tình thì nóng nảy khiến anh càng không thể kìm chế được, anh quát lớn.
"Tôi bảo em tránh ra!"
Vừa nói, anh vừa hất tay Ái Ly khiến cô ngã ra đất Bàn tay bị thương mất thăng bằng đập mạnh xuống sàn nhà, đau đến nỗi nhăn mặt.
Vân Hàn quay người lại nhìn, lúc này anh mới kịp bình tĩnh mà nhận ra mình vừa làm cô bị đau.
Anh đẩy Lãnh Trác sang một bên, khom người ngồi xuống chạm tay vào vai cô.
"Ái Ly? Có sao không?"
Biểu cảm này rõ ràng là rất đau, đến mức cô còn chưa kịp nghe rõ anh đang hỏi gì.
Vân Hàn giữ lấy vai cô, vừa muốn đỡ cô dậy vừa nói.
"Xin lỗi! Tôi không cố ý."
Ái Ly đẩy tay anh ra rồi gượng người đứng dậy mà không cần giúp đỡ.
Cô nhìn anh, có chút uất ức vì ý tốt của mình lại bị anh làm ra khó coi như vậy.
Cô uất ức vì bị anh quát vào mặt mà không rõ lí do.
Đôi mắt cô hơi hoe đỏ.
"Không cần.
Lãnh Vân Hàn! Anh quá đáng lắm!"
Cô nói rồi bỏ chạy lên lầu, bỏ mặt anh đứng dưới đây thất thần.
Còn Lãnh Trác, anh ta càng lúc càng có thể khẳng định rằng, Vân Hàn dường như đã tìm được thứ gọi là tình yêu, sau bao nhiêu năm làm một tản băng lạnh.
Một người cao ngạo và lạnh lùng như Sói, chỉ có ra lệnh và nói ra những câu tuyệt tình, nay lại nói xin lỗi với một cô gái.
Anh ta biết, chỉ khi một con