Trong những câu chửi bới của Ái Ly, bất ngờ vang lên tiếng súng trong phòng khiến cô giật bắn mình mà im lặng.
Cô ngồi rút người trong gốc giường, run rẩy hé mắt ra nhìn sau tấm chăn bông trắng.
Người đàn ông đó, đang cầm súng chìa thẳng vào cô.
Lãnh Vân Hàn một thân thể cường tráng, khuôn mặt lạnh như băng dứt khoát nói.
"Tuy tôi không biết viên vừa rồi nó đã lạc đi đâu.
Nhưng tôi chắc rằng, lần này nó sẽ nhắm vào em đấy!"
Lúc này, những gì giúp việc nghe lén ở ngoài cửa, khi nghe thấy tiếng súng còn nghĩ Ái Ly đã xong đời từ lâu rồi.
Họ làm người ăn kẻ ở tại đây đã được khá lâu, chứng kiến quá trình trưởng thành và biến đổi thành con người lạnh lùng tàn bạo của Vân Hàn.
Đối với họ, nơi đây không chỉ là Lãnh gia nhà của anh, mà còn là lãnh cung giam cầm tuổi trẻ của 5 cô gái xấu số, trong đó có Ái Ly.
Những người trước khi bị bắt về, họ đa phần đều có chung trạng thái sợ hãi giống như cô rồi từ từ bị anh dày vò.
Còn cô, chỉ có cô là người đầu tiên dám lớn tiếng với anh như thế.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ rằng một người dám lớn tiếng với Lãnh Vân Hàn thì dù cho có là ai đi nữa cũng không còn mạng.
Ái Ly bắt đầu thấy sợ rồi, cô không nghĩ rằng mọi chuyện lại ngày càng tồi tệ như thế này.
Cô bỏ chăn ra khỏi người, bò đến từng chút rồi giữ lấy bàn tay đang cầm súng của Vân Hàn.
Anh đứng đó, cảm nhận được cả cơ thể cô như đang run rẩy vì sợ.
"Cầu xin anh! Thả tôi đi có được không? Tôi...!Tôi không muốn ở đây đâu!"
"Tôi...!Tôi vẫn còn mẹ ở nhà! Tôi..."
Nghe Ái Ly nhắc đến mẹ mình, Vân Hàn đột nhiên cười khẩy khiến cô khựng lại.
Mẹ? Người đàn bà mà cô gọi là mẹ đó, thực chất chỉ biết lo cho đứa em gái cùng mẹ khác cha của mình.
Hơn nữa, số tiền mà cô dành dụm bao nhiêu lâu nay cũng bị bà ta đem ra để cờ bạc.
Trước khi bắt cô về Lãnh gia, Vân Hàn đã cho người gửi cho bà ta một số tiền, kèm theo một phong thư với lời nhắn.
"Vân Hàn bắt vợ, muốn chuộc con gái thì đến Lãnh gia!"
Vậy mà, người của anh dừng xe bên ngoài, lại không hề nghe được một câu oán than hay nức nở nào của bà ta.
Ngược lại, trong căn nhà đó còn phát ra tiếng cười mãn nguyện và đầy sung sướng.
"Bị bắt rồi sao? Cuối cùng tao cũng đợi được ngày này! Con gái à! Đây là lúc con trả hiếu cho mẹ rồi đấy! Ở đó mà sống tốt nhé con!"
Những gì mà Vân Hàn vừa nói, hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Ái Ly khiến cô bừng tỉnh ra.
Phải.
Từ khi cha cô qua đời vì bạo bệnh, mẹ cô đi theo một người đàn ông khác rồi sinh ra em gái cô, gia đình cô cũng tan nát từ đó.
Bà ta rơi vào con đường nghiện cờ bạc không lối thoát, xem em cô như bảo bối, còn cô thì chẳng khác gì một công cụ kiếm tiền.
Dù là như