"Cái gì? Cô ta không chết?"
"Dạ đúng thưa cô! Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng súng, nhưng Sói đã không ra tay."
Sau khi nhận điện thoại từ người giúp việc của Lãnh gia, Cao My Tú đứng bên chậu hoa hồng đỏ, bóp nát những cánh hóa vẫn còn xanh mơn mởn.
Mỗi khi Lãnh Vân Hàn đưa người về, người tỏ ra không hài lòng nhất chính là cô ta.
Đi theo bên cạnh anh đã lâu, mang danh là người cùng kề vai sát cánh với anh, nhưng chưa từng được anh xem như một nửa của đời mình.
Những người trước bị Vân Hàn bắt về, tất cả sau khi trốn thoát đều không thể nhìn thấy ánh mặt trời, đều do chính Cao My Tú thủ tiêu.
Tại sao? Tất cả những cô gái trước anh đều không để một ai sống sót quá một ngày, vậy mà anh lại giữ cô ta lại?
Tại Lãnh gia.
Vân Hàn ngồi bên bàn cạnh giường, bỏ mặc Ái Ly ngồi một góc ở đó.
Anh lấy dụng cụ y tế trong ngăn tủ ra, tự rửa vết thương rồi tự băng bó lại.
Trong lòng cô mặc dù có chút áy náy, nhưng vẫn không thôi sợ hãi vì không biết mình rồi sẽ đi về đâu.
Anh đột nhiên liếc mắt nhìn sang một cái, Ái Ly liền co rút người, né tránh ánh mắt sắc lạnh kia.
Trong đầu cô bây giờ không nghĩ ngợi gì được, đến cả bản năng chạy trốn cũng không thể phát huy.
Vì khi thoát khỏi Sói, dù có chạy ra khỏi nơi này thì cũng bỏ mạng ở ngoài kia.
Hơn nữa, người nhà của cô cũng sẽ bị liên lụy.
Đến giờ này, cô vẫn không ngừng nghĩ về mẹ mình.
Bà ta không ngờ lại đối xử tuyệt tình với cô như thế, nhẫn tâm như thế.
So với người đàn ông mà mọi người đồn rằng máu lạnh vô tình này, mẹ cô có khác gì đâu?
Vân Hàn sau khi băng bó vết thương xong, anh không nói gì cũng không để ý đến Ái Ly, cứ vậy rồi đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
Cô vội vàng tuột xuống giường, đến cầm nắm đấm cửa thì phát hiện ra cửa đã bị khoá.
"Này! Thả tôi ra! Thả tôi ra đi mà!"
Thấy anh bước xuống lầu, những người giúp việc xung quanh đó đều sợ hãi mà chạy đi tìm việc làm cho mình.
Duy chỉ có bà giúp việc làm tay trong cho Cao My Tú, lúc này chẳng hề hay biết gì mà vẫn đang cung cấp thông tin cho cô ta.
"Cô My Tú! Có khi nào...!Sói đã động lòng với cô gái đó rồi không?"
Cao My Tú nghe được những lời này, tức đến sôi máu mà bốp chặt cành hoa hồng, mặc cho tay mình bị gai đâm chảy máu.
Cô ta nghiến răng, nhưng còn chưa kịp trả lời, thì đầu dây bên kia đã có tiếng súng.
"Còn can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi, thì đừng trách tôi vô tình."
Đoàng.
Lãnh Vân Hàn đã chính tay kết liễu bà ta, anh cầm lấy điện thoại rồi áp vào tay, lạnh nhạt nói.
"Đợi đã! Vân Hàn, em..."
Tụt! Tụt! Tụt!
Cao My Tú nuốt không trôi cục tức này, tay trong duy nhất của cô ta trong Lãnh gia bây giờ cũng không còn.
Nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì thì tất cả những người làm trong nhà đều sẽ chết dưới tay anh.
Quay người lại nhìn đám người làm đang run rẩy khóc lóc kia, ánh mắt ấy của Vân Hàn chưa bao giờ có một chút gì gọi là tình người.
"Đây...!Chính là kết cục của sự phản bội."
Ở trong phòng.
Ái Ly vẫn luôn chìm trong sự sợ hãi.
Nhưng sau một hồi bình tĩnh lại, cô nghĩ mình vẫn nên tìm cách thoát khỏi căn nhà này, thoát khỏi