Ái Ly có phần tủi thân.
Không hiểu sao khi nhìn thấy thái độ của Vân Hàn lúc nghi ngờ cô và Lãnh Trác, cô lại thấy khó chịu đến như vậy.
Trước đây, ngay cả khi mẹ cô từng nghi ngờ cô giành món quà sinh nhật mà em gái thích nhất, mắng cô, thậm chí là đánh cô, cũng chưa từng khiến cô tổn thương đến vậy.
Cô gượng người ngồi dậy, vừa lắc đầu vừa nhìn anh khổ sở.
"Làm ơn! Đừng như vậy nữa được không?"
Trong lúc Vân Hàn đang cau mày không hiểu, thì cô lại tiếp lời.
"Đừng cứ dịu dàng rồi lại nổi giận vô cớ, nói ra những lời làm tổn thương tôi như vậy! Rốt cuộc...!anh là người như thế nào vậy chứ? Tại sao, lại khó đoán đến như vậy?"
Nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài xuống gò má của Ái Ly, anh lại không thể kìm lòng được mà xót xa.
Anh bước đến ngồi bên cạnh cô, dang tay ra ôm chặt cô trong lòng mình.
Mỗi lần nghe thấy những tiếng nấc ấy, anh thật sự thấy mình tồi tệ.
Những gì mà hai người đã làm cho nhau, rõ ràng là hi sinh, là đánh đổi, nhưng thứ khiến cô vẫn còn e dè và lo sợ, chính là những phong ba bão táp bên cạnh người đàn ông này.
Anh vỗ về cô, như cách mà anh thường làm mỗi khi lắng nghe cô nức nở.
Chí ích thì, cô vẫn còn có nơi gọi là nhà, còn có người để cô trông ngóng dù người đó không yêu thương mình.
Còn anh, tận mắt nhìn cha mẹ mình chôn vùi trong đám cháy, đứng lên từ sự chà đạp của dòng đời, đó là thứ khiến anh trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng anh đã từng nói với cô, rằng dù trên người anh có bao nhiêu vết thương đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để cô thiệt thòi.
Anh đưa đôi bàn tay mình ôm lấy khuôn mặt ấy, lau đi những dòng nước mắt không nghe lời đang lăn xuống.
Cô nhìn anh, vẫn không thoát khỏi sự dịu dàng này dù biết nó không thể mãi như vậy.
Vân Hàn nhìn đôi mắt đẫm lệ ấy, trái tim khô cằn bao nhiêu lâu nay bỗng nhiên yếu mềm trở lại.
"Anh...!sẽ không như vậy với em nữa!"
Những ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi đưa lên, lần đầu tiên chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
Cô đảo mắt nhìn thật kĩ ngũ quan của anh, nó thật đẹp, thật mê người, càng nhìn lại càng khắc sâu vào tâm trí.
"Hình như...!em cũng yêu anh rồi!"1
Vân Hàn kích động giữ lấy eo cô, không tin vào những gì mình vừa nghe mà hỏi lại lần nữa.
"Em...!Em vừa nói cái gì? Hả? Em nói gì?"
"Em yêu anh! Em...!yêu anh thật rồi!"
Anh không đợi thêm được nữa, kéo cô vào dư vị ngọt ngào của nụ hôn.
Một dư vị thật sự của tình yêu, mà anh vẫn luôn khao khát, luôn kiếm tìm.
Mùi hương trên tóc, trên da thịt cô, và đôi môi căng mọng ấy cứ luôn quẩn quanh trong tâm trí anh.
Rõ ràng là yêu, là yêu nên mới dễ giận, dễ ghen, dễ nổi nóng.
Bản tính thẳng thắn của anh, có thể khiến cô tổn thương, nhưng một khi đã yêu thì lại rất dứt khoát và quyết liệt.
Nước mắt lặng lẽ rơi trên